“Ngươi…” Gã quỷ kia nhận ra nguy hiểm liền biến sắc, muốn chạy trốn đã không còn kịp.
“Ngươi là quỷ! Không đúng, ngươi so với quỷ còn đáng sợ hơn!” Phát hiện ra mình đã bị vây khốn, gã quỷ sợ hãi lạc cả giọng. Âm khí trên người hắn vốn đã mỏng manh đang bị yêu khí cắn nuốt, theo yêu khí càng ngày càng ít thì bóng người hắn cũng càng ngày càng mơ hồ, chớp mắt đã không còn thấy rõ, chỉ còn một bóng người mờ nhạt.
“Đại quỷ, không đúng, là đại thần, van cầu ngài bỏ qua cho tôi. Tiểu nhân có mắt không biết thái sơn, mạo phạm ngài, sau này cũng không dám nữa!” Gã quỷ lớn tiếng cầu xin tha thứ, khóc tê tâm liệt phế.
Nếu không phải tôi đã trở lại trong yêu thân kiếp trước thì bây giờ nhất định sẽ bị tiếng gào của hắn khiến cho choáng váng đầu óc.
Nhưng bây giờ tôi có sự kiên nhẫn khác thường, mặc kệ hắn ồn ào thế nào tôi cũng không nóng nảy, mỉm cười nói: “Không dám? Có cái gì mà không dám? Ngươi bây giờ có thấy thoải mái không? Nếu như còn chưa thoải mái ta còn có thể khiến ngươi thoải mái hơn... “
Gã quỷ kia nghe tôi nói lại càng thêm run rẩy, lần này lời của hắn cũng không rõ ràng, lắp bắp nói: “Tôi sai… không cần… thoải mái… Ngài… rốt cuộc là thần thánh phương nào, tại sao…”
Hắn cà lăm quá lợi hại, quả thực tôi nghe không nổi nữa, hơn nữa vô tình tôi dường như biết tiếp theo hắn muốn hỏi điều gì.
Cái này giống như Giao tiên và tổ tiên Tô gia có thể đọc nội tâm của tôi vậy. Hóa ra đến thực lực nhất định thật có thể đoán được người khác muốn nói gì: “Ngươi muốn hỏi chất khí màu xanh lá cây trên người ta là thứ gì, tại sao có thể hòa tan âm khí trên người ngươi phải không?”
Gã quỷ liên tục gật đầu, lúc này ánh mắt hắn nhìn tôi quả thực tràn đầy sợ hãi cùng không hiểu.
“A ha, thời gian ngươi thành quỷ còn chưa lâu?” Tôi không trực tiếp trả lời hắn mà khóe miệng lần nữa cười nhạt, buông hắn ra.
Giờ đã hơn nửa đêm, thật vất vả mới thấy một quỷ, dĩ nhiên tôi sẽ không tùy tiện xé hắn ra, nếu không chỉ còn lại một mình tôi lang thang trên đường sẽ rất buồn chán.
Quỷ kia sau khi thoát khỏi sự khống chế của yêu khí liền thở dốc hổn hển giống như đã phải nín thở rất lâu.
Chẳng qua cho dù hắn có thở dốc cũng không hóa giải được sự khó chịu của hắn, bởi vì quỷ căn bản không cần thở, thở hổn hển chẳng qua chỉ là hắn phản ứng theo bản năng thôi.
Thở hổn hển một hồi, hắn thấy âm khí bị yêu khí cắn nuốt không thể khôi phục, lúc này mới từ bỏ ý định.
Lần nữa ngẩng đầu thái độ của hắn đã hoàn toàn thay đổi, sự kiêu căng phách lối lúc trước đã biến mất không thấy tăm hơn, mi cụp xuống nói: “Đại thần, quả thật là chưa lâu, tôi thành quỷ mới hơn một trăm tuổi mà thôi.”