Bị ông ta vạch trần tôi nhất thời lúng túng một chút, cũng may cùng ông ta lăn lộn lâu như vậy, nội tâm tôi suy nghĩ gì cũng đã quen bị ông ta trêu chọc nên tôi lúng túng cười cười, nói không sai, quả thật tôi có ý này. Bây giờ đánh bại Yêu Thần vốn chỉ có tổ tiên Tô gia, đột nhiên lại xuất hiện Quỳ ca ca, dĩ nhiên tôi muốn cầu bọn họ giúp cứu người. Dẫu sao thi thể Tô Mộc đã bị Yêu Thần cướp đi, ai mà biết hắn dùng Tô Mộc để làm chuyện gì. Dù sao tôi có một loại dự cảm mãnh liệt, Yêu Thần thoát ra tuyệt đối không phải là chuyện tốt, đối với Tô Mộc cũng sẽ là một mối đe dọa lớn.
“Ngươi không cần cầu bọn họ. Quỳ ca ca của ngươi bây giờ là thần, cho dù có giao tình với ngươi hơn nữa cũng không có khả năng giúp ngươi báo tư oán, huống chi ngươi lại còn muốn hắn giúp ngươi cứu Tô Mộc, đây không phải là ngươi đâm dao vào ngực cậu ta sao. Chính vì cậu ta sợ xuất hiện tình huống lúng túng như vậy nên mới hoảng hốt rời đi, huống chi… giữa các ngươi cũng không thể dùng hai chữ ‘giao tình’ để hình dung.” Giao tiên nói.
Ông ta cứ có vẻ như có chuyện muốn nói lại thôi, giống như có rất nhiều chuyện giấu tôi, loại cảm giác này khiến tôi rất không thoải mái. Bởi vì không chỉ Giao tiên, từ sau khi tôi quen Tô Mộc tôi cũng thường xuyên có cảm giác này, trên người bọn họ luôn có một bí mật gì đó tôi không được biết. Cho dù bây giờ tôi cũng đã biết nhiều như vậy mà bọn họ còn không chịu đem mọi chuyện nói cho tôi, tại sao cứ phải để tôi dần dần trải qua như vậy, mọi chuyện đều phải sau khi tôi chịu đau đớn trải qua rồi cưỡng ép thì họ mới nói cho tôi biết.
Tô Mộc như vậy, Giao tiên cũng như vậy, bọn họ cũng tự cho rằng không để cho tôi biết chính là tốt cho tôi, là đang bảo vệ tôi. Nhưng có thật như vậy đâu?
Tôi vẫn bị Yêu Thần bóp chết, bây giờ tôi giống như phế vật ngồi nhà lo lắng cho Tô Mộc, cái gì cũng không làm được.
Ngay khi tôi còn đang âm thầm khó chịu trong lòng thì đột nhiên cánh cửa phí sau kêu két một tiếng, bị người đẩy ra, Đường Dũng thò đầu vào từ sau cửa, mặt đầy tò mò nói: “Nói tiếp đi, sao tự nhiên lại không nói nữa. Gã họ Quỳ chết tiệt kia rốt cuộc có lai lịch gì? Cùng Dương Dương của tôi có quan hệ như thế nào, sao ông lại cứ nói mập mờ giống như giữa hắn ta và Dương Dương của tôi có quan hệ mờ ám.”
“Mờ ám cái đầu anh!” Tôi liền nắm lấy gối dựa lưng trên ghế salon ném về phía Đường Dũng.
Cái gã này trở về từ lúc nào, còn len lén nghe người khác nói chuyện, thật đáng ghét!
Thấy tôi nóng nảy, Đường Dũng liền cười hề hề, mặt thò vào cũng không tránh mà dứt khoát đẩy cửa đi vào, trong tay cầm túi bánh ngọt đi về phía tôi, nói: “Không mờ ám thì tốt, một tình địch anh còn chịu được, thêm một kẻ nữa thì ông trời quả không có mắt, dù sao anh cũng hành thiện tích đức hơn hai mươi năm sao lại khó khăn kiếm một cô vợ như vậy.”
“Ai là vợ anh, đồ không đứng đắn.” Tôi nhìn bộ dáng cười đùa hí hửng của Đường Dũng liền tức giận nói.