“Thật?” Tôi lau sạch nước mắt, hỏi.
Mặc dù vì quan hệ với Tô Mộc khiến tâm tình tôi không được tốt nhưng biết Đường Dũng được cứu trong lòng tôi vẫn thấy rất phấn chấn.
Tôi liền tới tới gần người Đường Dũng chờ sâm tinh xuất hiện. Ánh đỏ trên người Tô Mộc càng ngày càng đậm, chiếu đi cũng càng ngày càng xa. Sau khoảng chừng mười phút đất phía dưới chúng tôi đột nhiên gồ lên thành một đường, giống như phía dưới có vật gì đó đang đào bới.
“Tới rồi!” Tô Mộc thốt ra hai tiếng, đồng thời mở mắt ra, đưa tay chọc xuống dưới đất.
“Nhẹ tay một chút, ta đã tới đây còn sợ ta chạy trốn sao.” Trong đất liền vang lên một âm thanh khó chịu.
Đang nói thì Tô Mộc đã từ dưới đất lấy lên một một thứ như củ cải, chính là sâm tinh mà lần trước tôi và Đường Dũng đã tới rừng Thần Nông tìm để cứu Tô Mộc.
Khuôn mặt nhỏ nhắn mập mạp đang nhăn nhó không chút tình nguyện, hiển nhiên không muốn cứu Đường Dũng nhưng thân thể của nó lại rất chủ động. Theo lời lẩm nhẩm trong miệng của Tô Mộc, thân thể của sâm tinh giống như bị khống chế, hướng về phía Đường Dũng. Khi đi tới bên cạnh Đường Dũng, nó bứt ra một sợi rễ trên người mình ném vào trong không trung.
Cũng không biết sâm tinh làm gì, chỉ thấy chiếc rễ màu trắng sau khi bay vào trong không trung lại hóa thành một đạo ánh sáng màu trắng nhạt chui vào trong miệng Đường Dũng.
Đường Dũng rên lên một tiếng, gương mặt vốn không biểu cảm lúc này nhăn nhó: “Ái… Ai thừa dịp ông đây đang ngủ lại đánh ông một cái…”
“Anh tỉnh rồi, hai ngày nay tôi sợ muốn chết. Nếu như không phải nhờ Tô Mộc thì bây giờ hẳn anh đã vào quỷ môn quan.” Thấy Đường Dũng khôi phục bình thường tôi liền toét miệng cười, sự lo lắng hai ngày nay cũng được giải tỏa.
“Xì, ông đây dù sao cũng là Long Phù, chỉ dựa vào quỷ mà có thể kéo ta từ quỷ môn quan về? Không phải ta nói khoác, vừa rồi ta đi tới quỷ môn quan nhưng họ không dám nhận ta vào…” Đường Dũng sau khi tỉnh dậy trong nháy mắt đã lại mồm mép tép nhảy, chỉ có điều mặc dù sâm tinh trị được nội thương của anh ta nhưng ngoại thương không động chút nào, cho nên toàn thân Đường Dũng vẫn bê bết máu, vừa cử động cái đã đau đến nhăn nhó mặt mày.
“Được rồi, đừng nói nữa. Lần này thật sự là Tô Mộc cùng sâm tinh cứu anh, trên người anh vẫn còn không ít vết thương, phải đi bệnh viện chữa trị. Bây giờ tôi đưa anh tới thôn bên cạnh, một hồi sẽ có xe cứu thương đến đón anh.” Tôi nói.
Nói xong tôi liền bảo Giao tiên cùng tôi đỡ Đường Dũng dậy.