“Người ta chưa nói không thả, chẳng qua thiên địa kích rất sắc bén, tay ngươi ta vừa mới run một cái thì cô ta đã bị thương, anh gấp cái gì…” Lâm Yến Nhi dịu dàng nói.
Vừa nói cô ta vừa ném cho Tô Mộc một ánh mắt quyến rũ, đem chủy thủ trong tay đặt vào tay Tô Mộc.
Tô Mộc thuận thế nhận lấy chủy thủ nhưng không hề cất chủy thu đi, vẫn duy trì tư thế đặt chủy thủ trên cổ tôi, nói: “Cùng ta đi, đi tới mộ phần hồ tiên.”
“Tại sao? Không phải hôm qua… Á…”
Tôi còn chưa nói hết thì chủy thủy trong tay Tô Mộc đột nhiên ấn vào thêm mấy phần.
Cổ tôi nhất thời chợt lạnh, máu tươi chảy ra càng nhiều.
Lâm Yến Nhi ở bên liền cười to thành tiếng, ánh mắt quyến rũ như tơ nhìn Tô Mộc, sau đó lại nhìn tôi, trong mắt ánh lên sự vui vẻ, dịu dàng nói: “Lộc Dương, lần này ngươi xong thật rồi. Cuối cùng lựa chọn của Tô Mộc là ta, anh ấy cũng chỉ có thể lựa chọn ta, ngươi cùng anh ấy không thể nào, vĩnh viễn không thể chung một chỗ.”
Vừa nói Lâm Yến Nhi không nhịn được lại cười vang, cười thở không ra hơi.
“Phải không, anh làm tất cả những chuyện này đều chỉ vì cô ấy, lần này xem ra là không có nỗi khổ gì. Nói đi, đến tột cùng là đã xảy ra chuyện gì, cho dù chết tôi cũng hy vọng có thể chết minh bạch một ít.” Tôi lười phản ứng với Lâm Yến Nhi, ánh mắt trở lại trên người Tô Mộc, hỏi anh ấy.