Tôi nhìn theo dáng vẻ của Đường Dũng không nhịn được buồn phiền trong lòng, tại sao tôi lại xấu số như vậy?
Xấu số đến mức tự nhiên lại có một sư phụ như vậy?
Đời trước tôi đã tạo nghiệt gì!
Tôn lão gia thấy tôi cùng Đường Dũng mắng qua đánh lại cũng chỉ có thể ở bên cạnh lúng túng cười theo, một câu một lại nói Đường đại tiên quả thật kỳ lạ, tính tình như người thường vậy mà có thể tài tình phụng dưỡng một thần rồng.
Tôi thật sắp bị sự tôn sùng của Tôn lão gia đánh bại đến nơi, nhiều lần suýt chút nữa đem chuyện tôi mới là người cung dưỡng cho Giao tiên nói ra, có điều mỗi lần lời đến khóe miệng cũng đều nuốt trở lại.
Chúng tôi chạy thẳng tới khách sạn sang trọng mà Tôn lão gia đã đặt trước, ăn một bữa hoành tráng. Đường Dũng nhân dịp được mời cơm liền liên tiếp gọi mấy bình rượu Mao Đài, cùng uống rượu với nhóm cao tầng của tập đoàn kia tới mặt đỏ tía tai.
Tôi từ sau khi tỉnh lại luôn chưa được ăn no, nay có cơ hội liền ăn một bữa đầy bụng, bữa cơm kéo dài từ trưa đến tận tối, chúng tôi lại nhân tiện để Tôn lão gia mời luôn cơm tối, sau đó tôi cùng Đường Dũng hai người mới hài lòng ra khỏi khách sạn.
Tới lúc chuẩn bị ra về Tôn lão gia liền đem chi phiếu ghi một trăm triệu đưa cho Đường Dũng nhưng Đừng Dũng không nhận, trực tiếp quay mặt đi tránh cho thấy chi phiếu lại bị đả kích, nói: “Đem chi phiếu này đưa cho thần hai, ta chỉ lấy chi phiếu của vị giám đốc kia.”
“À à, được.” Tôn lão gia cung kính nói. Ông ta mặc dù không biết tại sao Đường Dũng ngay cả chi phiếu cũng không thèm nhìn nhưng hình tượng của Đường Dũng trong mắt ông ta càng tôn quý hơn nhiều. Dẫu sao chi phiếu nhiều tiền không muốn mà chỉ muốn ba triệu, điều này chứng tỏ vị thần tiên này tuyệt đối không phải phàm phu tục tử, ngay cả tiền cũng không để vào mắt, chỉ lấy cái mình nên lấy.
Ông lão vừa gục gặc đầu tán tưởng vừa đưa chi phiếu cho tôi, tôi chỉ kiểm tra số tiền trên chi phiếu một chút rồi gật đầu với Tôn lão gia một cái.
Tôi giải quyết xong bên này liền hướng sang bên kia nhìn Đường Dũng, bên kia anh ta nhận tiền hiển nhiên không nhanh chóng như tôi. Vị giám đốc kia cũng cầm trong tay một chi phiếu đưa cho Đường Dũng, nhưng chi phiếu đến trong tay Đường Dũng thì anh ta lại chần chờ không chịu buông tay, giống như đang lưu luyến chia tay chi phiếu vậy.
Biểu tình của Đường Dũng càng thảm hại hơn, mặc dù sớm biết chi phiếu này là ba triệu nhưng khi đếm số lượng số 0 kia trong lòng Đường Dũng lại đang rỉ máu.
- -