Giám đốc nghe vậy đều bị dọa són đái, mồ hô vã ra như tắm, nói với Đường Dũng: “Vậy đại yên hãy mau mau cứu tôi, giúp tôi khu trừ quỷ yêu, tôi còn chưa muốn chết!”
“Cái này…” Đường Dũng do dự một chút, mặt đầy khổ sở.
Nhìn anh ta tỏ vẻ nghiêm trang, tôi cùng Giao tiên đã sắp chết sặc vì cười thầm. Giao tiên vì không muốn gây sự chú ý, sau khi giải khống chế cho mọi người đã đến bên cạnh tôi, hai chúng tôi dựa vào nhau để đỡ rung người. Mà không chỉ có hai chúng tôi, ngay cả thân thể con hồ ly đỏ rực trên tay Đường Dũng kia cũng hơi lay động, hiển nhiên cũng rất khổ cực vì nhịn cười.
Đường Dũng liền trợn mắt nhìn chúng tôi một cái, hấy tay đem hồ ly ném về phía tôi, sau đó nói với vị giám đốc kia: “Thực không giấu giếm, đệ tử chúng ta ra tay cũng không phải có thể tùy tiện ra tay, tôi cùng tiên gia đã có một ước định, muốn ra tay cứu người thì nhất định phải được người bị hại ủy thác, không có ủy thác mà tùy tiện ra tay thì ta sẽ bị tiên gia trách cứ.”
“Ủy thác? Tôi bây giờ chính thức ủy thác ngài cứu tôi, van xin ngài, tôi không muốn trở thành người điên.” Giám đốc nói.
Ngày hôm qua ông ta liên tiếp thấy kinh sợ, buổi tối cũng không nghỉ ngơi tốt, bây giờ bị Đường Dũng hù dọa liền sợ mất hết hồn vía, ngay cả trên người ông ta không có cảm giác gì khác thường cũng không màng đến.
Đường Dũng rốt cuộc không tính nhẫn lại, sắc mặt trầm xuống, tức giận nói: “Ngươi chỉ ủy thác bằng miệng sao? Ủy thác là phải có vật cụ thể, nói ví dụ như ngân phiếu ngân hàng, hoặc tôi cho ông một tài khoản ngân hàng, tôi cũng không cần ông phải trả cả trăm triệu, đưa tôi mười tám triệu đủ tiền chi phí là được.”