Tôi cả kinh trong lòng, không nghĩ tới trong khách sạn lại thấy cảnh tượng này. Vốn tôi từ hành lang hội trường đã cảm nhận được yêu khí không nặng lắm, cho dù sau đó có một cổ yêu khí màu xanh đậm ngất trời xông ra cũng đều bị tôi hấp thu, thấy vậy tôi cho rằng bên trong chỉ có một con yêu cho nên mới yên tâm để Đường Dũng đi vào.
Không nghĩ tới bên trong lại có hơn trăm con hồ yêu, cũng may Đường Dũng mạng lớn, còn có thể sống mà đi ra được…
Bất chợt trán tôi đổ ra một lớp mồ hôi lạnh, nhìn Đường Dũng có chút áy náy.
Đường Dũng bị tôi nhìn có chút không được tự nhiên, khịt mũi mấy cái ngượng ngùng nhìn tôi: “Dương Dương, em nhìn anh như vậy khiến anh xấu hổ đấy. Anh biết em bỗng nhiên thấy anh đẹp trai như vậy nhất định đã động lòng với anh…”
“Phì, chẳng qua tôi nhớ ra một câu chân lý của cổ nhân, ‘Người tốt sống không lâu, tai họa sống ngàn năm’, tất cả đều ứng ở trên người anh, cho nên bên trong có hơn trăm con hồ yêu, oán khí ngất trời mà anh vẫn có thể lành lặn đi ra.” Tôi liếc Đường Dũng một cái, nói.
Mặt Đường Dũng nhất thời ngẩn ra, hiển nhiên không ngờ tôi sẽ biết tình hình bên trong. Mặt anh ta đầy vẻ không hiểu nhìn tôi, sửng sốt một hồi mới hỏi tôi làm sao lại biết bên trong có trên trăm con hồ yêu.
Tôi liền đập vào đầu anh ta một cái, đem chuyện vừa rồi tôi hấp thu yêu khí ở bên ngoài rồi sau đó có thể thấy được toàn cảnh nơi Giao tiên đang ở nói cho Đường Dũng, sau đó hỏi anh ta không phải biết rõ tình hình bên trong sao, sao lại vẫn dám vào cứu người?
Vừa nói tôi vừa lườm Đường Dũng một cái, gã này biết rõ bên trong nguy hiểm mà còn cố tình xông vào, thật không muốn sống nữa!
Đường Dũng thấy tôi tức giận liền cười đùa hí hửng, lại gần hỏi tôi: “Còn nói không thích anh, nếu như em thật sự không thích anh tại sao lại còn lo lắng cho anh. Em yên tâm, anh sẽ không để em chết trước, anh còn phải dạy em thuật phát, rồi còn kiếm tiền cưới em.”
“Cút mau, lo lắng cho anh lại có nghĩa là thích anh, tôi cũng lo lắng cho Giao tiên cũng là thích Giao tiên sao? Tôi đối với anh chỉ là tình cảm bạn bè, huống chi chúng ta đã biết nhau lâu như vậy, cho dù mỗi khi gặp mặt đều như chó với mèo thì gặp nguy hiểm tôi cũng lo lắng cho anh.” Tôi nói.