Đang nói, ông già kia đã chìa tay hướng về phía tôi, xem bộ dáng là muốn bắt tay với tôi.
Tôi liền đưa tay ra ngoài, muốn bắt tay với ông ta bày tỏ một chút cảm ơn.
Dẫu sao bây giờ tôi là gia chủ Tô gia, về tình về lý tôi cũng phải bày tỏ một chút.
Nhưng tay tôi vừa duỗi ra một chút, còn chưa chạm vào tay Long Phù Khôn đã bị Tô Mộc níu lại, trợn mắt nhìn Long Phù Khôn giống như đề phòng trộm cướp: “Không cần phải bắt tay, em dâu huynh xấu hổ, còn chưa bao giờ tiếp xúc với người đàn ông khác.”
“Ha ha, trải qua hơn một trăm năm đệ còn nhớ chuyện năm đó sao? Bây giờ huynh đã tự sửa rồi, đệ cửa để cho huynh bắt tay với em dâu, đã hơn một trăm năm huynh không cầm qua tay mỹ nữ, cũng sắp quên cảm giác đó là thế nào.”
Vừa nói ông già kia lại vừa cười ha hả đi về hướng tôi, lại còn nói: “Quả thực không muốn bắt tay thì ôm một cái cũng được.”
Sắc mặt Tô Mộc liền tối sầm, anh ấy trực tiếp nhấc nhân lên, một cước đặt lên người ông già, ngăn cản ông ta đi thêm một bước về phía trước, lạnh lùng nói: “Đệ cuối cùng cũng biết tên học trò của huynh là học đức hạnh thúi của ai, nếu không phải nể mặt mũi của huynh thì cậu ta đã chết hết một trăm lần. Huynh không định nói gì sao?”
“Nói gì? Thằng bé Dũng là một tay huynh nuôi lớn, có thể coi nó như con ruột của huynh, đương nhiên là nó giống huynh. Ngược lại đệ, dù sao cũng là trưởng bối mà sao huynh nghe có vẻ đệ luôn ngược đãi thằng bé?” Long Phù Khôn nói, vừa nói ông ta vừa híp mắt lại, tỏ vẻ bất bình thay cho Đường Dũng.
Tôi nghe nãy giờ đã hoàn toàn mơ hồ. Long Phù Khôn là anh em tốt của Tô Mộc, ông ta lại là sư phụ của Đường Dũng, vậy thì Tô Mộc quả thật là trưởng bối của Đường Dũng mới đúng. Nhưng bây giờ Đường Dũng lại là sư phụ của tôi, vậy tính ra Long Phù Khôn hẳn là sư gia của tôi mới đúng, mà Tô Mộc lại là chồng tôi, chồng tôi cùng sư gia của tôi lại là anh em tốt, rốt cuộc tôi phải gọi Long Phù Khôn là gì?