Tôi liền thấy hưng phấn, không nghĩ lại trùng hợp như vậy, tôi vừa mới chui ra ngoài bằng cửa hang ngay vị trí của long mạch. Phải nói vừa rồi tôi còn không cảm giác được long khí, vậy nhưng bây giờ xuất hiện ở trước mặt tôi thật sự là long mạch!
So với long khí mờ mịt hư vô kia thì điều này rõ ràng hơn nhiều!
Tôi đã không nhịn được muốn đi tìm kết quả!
Nhưng Tô Mộc cùng Giao tiên vẫn còn ở phía dưới, tôi lại không dám một mình xông tới, chỉ có thể sốt ruột chờ Giao tiên đi lên. Một phút ngắn ngủi kia thật sự so với một tháng còn dài đằng đẵng hơn.
Thật vất vả đến khi Giao tiên đem Tô Mộc lên, tôi đã hưng phấn không gì sánh kịp, bọn họ vừa ló đầu lên ta liền xông tới chỗ bọn họ, ôm Giao tiên cùng đầu Tô Mộc, che mắt bọn họ lại vui vẻ nói: “Mọi người đoán xem em phát hiện cái gì?”
“Phát hiện một đại soái ca? Chính là ta.” Giao tiên nói.
Tôi liền quay sang Giao tiên xì một tiếng, dù sao ông ta cũng sắp thành rồng, thế nào lại vẫn không có chút đạo mạo gì cả!
Lười phản ứng lại với Giao tiên, tôi chuyển ánh mắt sang trên người Tô Mộc, đặc biệt hào hứng bảo anh ấy đoán xem tôi vừa nhìn thấy cái gì, nếu như anh ấy có thể đoán đúng bảo tôi làm cái gì cũng được!
“Thật? Em mới vừa nhìn thấy long mạch đi.” Khóe miệng Tô Mộc khẽ cong lên cười, nhàn nhạt nói.
Tôi liền ngừng một lát, nhìn anh ấy khó tin, anh ấy cứ vậy nói ra câu trả lời rất hời hợt, hơn nữa trong giọng nói rất bình tĩnh giống như anh ấy cũng nhìn thấy long mạch vậy!
Tôi liền tiến tới trước mặt anh ấy, nhìn chung quanh, chắc chắn ánh mắt anh ấy không cách nào xuyên qua kẽ ngón tay tôi để nhìn cảnh tượng đối diện mới từ bỏ ý định.
Mặt tôi đầy mất hứng rút tay về, hỏi Tô Mộc vì sao anh ấy lại biết?
“Ngốc, mới vừa rồi ở dưới đất đã cảm nhận được long khí, vậy long mạch sẽ còn xa sao?” Tô Mộc khinh thường nói, vừa nói anh ấy còn dùng ánh mắt như đang nhìn kẻ ngốc để nhìn tôi.
Lúc này tôi mới ý thức được vấn đề tôi vừa hỏi quá ngu si, thậm chí còn bảo anh ấy có thể tùy ý sai khiến tôi, thiệt là… Nhất định là vừa rồi chợt nhìn thấy long mạch nên quá hưng phấn khiến cho đầu óc tôi không đủ minh mẫn.
Tôi âm thầm buồn rầu, cười khan hai tiếng với Tô Mộc, quyết không đề cập tới chuyện anh ấy có thể thoải mái sai bảo tôi, nói: “Giỏi, Tô Mộc nhà em lợi hại nhất, thật là liệu việc như thần. Nếu đã đến long mạch vậy thì chúng ta mau vào đi thôi.”
Vừa nói tôi đã đi tới hướng tòa nhà màu trắng, nhưng tôi vừa đi chưa được mấy bước đã bị Tô Mọc lôi trở lại, nói: “Bây giờ còn chưa đi được, bên trong có rất nhiều pháp sư Thái Lan mai phục, chúng ta chỉ cần tới gần một chút cũng sẽ bị bắt lại. Anh đối với pháp sư Thái Lan cũng không biết nhiều lắm, nếu như em bị bắt thì anh cũng không biết phải cứu em thế nào, không thể tùy tiện đi vào.”
“A? Vậy phải làm sao bây giờ? Sao anh lại biết bên trong có người mai phục?” Tôi có chút thất vọng, không cam lòng hỏi Tô Mộc.
Tô Mộc nói: “Dùng mắt nhìn, em chỉ cần lưu ý khí tức của long mạch là có thể phát hiện. Ngoại trừ long mạch tản ra dương khí mãnh liệt ra bên ngoài thì còn có mấy cái khí tức dao động bởi âm dương khí giao hội, đó là khí tức tản mát từ người còn sống. Sau khi long mạch hiện ra, toàn bộ Hoàng cũng đã bị trận pháp phong bế, bây giờ có thể hoạt động ở bên trong long mạch không phải Pháp sư Hoàng gia Thái Lan thì là ai? Chúng ta trước tiên tìm một nơi khó thấy để tránh quân cảnh tuần tra, chờ buổi tối rồi tìm biện pháp đi vào.”
Khi đang nói chuyện Tô Mộc đã nhìn bốn phía một chút, ánh mắt anh ấy chú ý tới cây đa cổ thụ tươi tốt ở góc sân, sau đó mang tôi cùng Giao tiên ẩn giấu trên đó.
Bây giờ đại khái là khoảng năm giờ, cách bảy giờ tối còn hai giờ nữa, tôi ở trên cây nhàm chán liền hàn huyên với Tô Mộc và Giao tiên, hỏi Tô Mộc anh ấy muốn sống lại có phải cũng mượn lực của long mạch, có phải trước đó một tuần lễ anh ấy cũng đã biết long mạch sẽ xuất hiện.
Tô Mộc thấy tôi hỏi liền trầm mặc một chút, đại khái là nên trả lời tôi thế nào. Khí chất của anh ấy kết hợp với gương mặt của Đường Dũng nhìn qua rất kỳ quái.