*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Cho dù bây giờ bọn họ không có bất cứ cử động nào nhưng không chừng một hồi bọn họ gặp phải kích thích gì lại đốt nhiên nhảy lên tấn công chúng tôi, mặc dù có Tô Mộc ở bên sẽ bảo vệ tôi an toàn nhưng không gian nhỏ hẹp như vậy, nếu quả thật phải động tay chân thì chắc chắn Tô Mộc cũng không dễ dàng.
Ngay khi tôi còn đang lo lắng không hết thì Tô Mộc lại cười, chỉ bóng người gần chúng tôi nhất, nói: “Giao tiên vừa rồi nói không sai, đời trước của em nhất định là con chuột đầu thai cho nên bây giờ lá gan mới nhỏ như vậy. Em nhìn kỹ một chút, đây không phải là người chết mà là tượng đất nung. Xem ra chuyến này chúng ta xuống đây không uổng công.”
“Tượng đất nung? À, không phải người chết là được.” Tôi thở phào một cái, lúc này cũng không để ý tới Tô Mộc cười nhạo tôi nhát gan, hỏi anh ấy: “Sao nơi này có nhiều tượng đất nũng như vậy, chẳng lẽ tượng đất nung là bảo bối?”
“Dĩ nhiên.” Tô Mộc cười thần bí, vừa nói vừa kéo tôi đến gần một tượng đất nung.