*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Kể xong lai lịch hà đồng, cành liễu trong tay Tô Mộc cũng đã được anh ấy bện thành hình dáng một con người nho nhỏ. Tôi liền cầm lấy hình nhân kia nghịch một chút, khen Tô Mộc làm thật đẹp, không nghĩ anh ấy còn có thể làm những vật như này, chắc hẳn hình nhân nhỏ này dùng để an trí hồn phách của nghệ nhân mộc kia.
Tô Mộc gật đầu một cái, bảo tôi cất hình nhân nhỏ kia đi, sau đó đi vào siêu thị gần đó mua một ít đồ rồi ghé thăm nhà cậu tôi.
Nhà cậu tôi vẫn giống như trước, chớp mắt một cái đã qua nửa năm, từ sau khi làm xong tang sự cho em họ thì tôi cũng chưa từng gặp cậu mợ, cũng không biết bây giờ bọn họ thế nào.
Tôi có chút nóng lòng, bước nhanh như chạy về nhà cậu mợ. Nhà cậu tôi là kiểu nhà trệt, sau khi vào cửa còn một bình phong chắn, đi ngang qua bình phong tôi dường như hoa mắt một cái, giống như phía sau bình phong cất giấu thứ gì.
Tôi đi vòng qua phía sau bình phong muốn xem một chút vừa rồi hoa mắt rốt cuộc là cái gì, nhưng tôi vừa mới đi vòng qua thì sau lưng truyền tới tiếng của mợ tôi, gọi tôi một tiếng Dương Dương, sau đó hỏi tôi gần đầy bận rộn lắm sao mà không thấy đến thăm mợ.
Nghe mợ hỏi như vậy tôi liền có chút áy náy, em họ tôi trước khi đi đã dặn dò tôi chăm sóc cậu mợ thật tốt, tôi cũng đã đồng ý, nhưng sau đó nửa năm sóng gió không ngừng, tôi bận rộn liền quên mất chuyện này.
Bây giờ nhìn mợ tôi mặt mũi tiều tụy, lòng tôi đau nhói như bị kim châm vậy.
Mợ gầy đi rất nhiều, trước kia chừng hơn sáu mươi cân, bây giờ gầy đi ước chừng chỉ hơn bốn mươi cân, tóc cũng đã có chút hoa râm, mới ngoài bốn mươi tuổi mà nhìn qua đã giống như bà già sáu mươi.
Mợ thấy Tô Mộc có chút bất ngờ, sau khi rót ly trà mời Tô Mộc liền kéo tôi qua một bên, lặng lẽ hỏi tôi Tô Mộc là ai, sao tới không phải là Vương Văn.
Tôi không thể làm gì khác hơn là nói cho mợ tôi và Vương Văn đã chia tay, Tô Mộc là bạn trai của tôi bây giờ.
“À, ra là vậy.” Mợ tôi đáp một tiếng, trên mặt rõ ràng hiện vẻ thất vọng, sau đó mợ lại có dáng vẻ muốn nói lại thôi, liên tục nhìn về phía Tô Mộc giống như có lời ngại vì Tô Mộc ở đây mà không tiện nói.
Tôi liền nói tôi muốn vào toilet, sau đó nhìn mợ tôi một cái, quả nhiên khi tôi tới phòng về sinh thì mợ tôi cũng theo sau, do dự một chút rồi hỏi tôi: “Dương Dương, đứa bé Vương Văn kia không tệ, sao cháu lại chia tay với nó.”
“Tình cảm không còn liền chia tay.” Tôi nói.
“Vậy… bây giờ cháu và Vương Văn còn liên lạc không? Mợ nhớ Vương Văn thật giống như am hiểu về phương diện kia, nói thật với cháu, gần đây mợ luôn mơ thấy em, mơ thấy con bé ngây ngốc đứng ở cửa nhà, ở ngay bình phong trước sân kia nhìn mợ không nói gì.”
“Mợ luôn cảm thấy con bé không đi vậy, nếu cháu cùng Vương Văn còn liên lạc thì bảo nó tới một chuyến siêu độ cho em gái cháu, để em gái cháu có thể sớm được đầu thai, đời sau đầu đến một người tốt, cũng là tâm nguyện của mợ.” Mợ tôi nói.
Nghe mợ nói vậy tôi liền nhớ tới vừa rồi lúc vào cửa cũng thấy hư ảnh ở bình phong, mợ nằm mơ cũng thấy em họ tôi ở bình phong, chẳng lẽ đây căn bản không phải là em họ tôi báo mộng mà là hồn phách con bé thật sự đang ẩn tránh ở nơi đó?