Chồng Yêu Là Quỷ

Chương 144: Đỡ đẻ thiên thai



Hôn chưa được hai cái Tô Mộc liền đẩy tôi ra.

Lúc này tôi mới ý thức được mình vừa vui vẻ quá đà, Đường Dũng vẫn còn ở phía sau chúng tôi.

Ánh mắt Tô Mộc cũng đang nhìn Đường Dũng, mặc dù sắc mặt lạnh như băng nhưng vẫn nở một nụ cười với Đường Dũng, nói: “Cảm ơn.”

“Xì, ai cần anh cảm ơn. Nếu không phải vì nể mặt Dương Dương thì ta đây cũng kệ anh.” Đường Dũng trợn mắt hung dữ nhìn Tô Mộc, tức giận nói, ánh mắt nhìn Tô Mộc vẫn tràn đầy địch ý như cũ.

Tô Mộc cũng không thức giận, quay lại nhìn tôi, đưa tay lên vén tóc rối của tôi, dịu dàng nói: “Đồ ngốc, không phải là lần đầu tiên gặp anh, vui vẻ như vậy sao?”

“Đương nhiên là vui, anh không biết lúc trước anh gặp nguy hiểm thế nào, hồn phách cũng chia thành mấy phần, em còn tưởng sẽ không còn được gặp lại anh.” Tôi nói, vẫn có chút không dám tin, cảm giác hạnh phúc tới quá đột ngột, cứ xoay quanh Tô Mộc mấy vòng.

Biểu cảm Tô Mộc vẫn nhàn nhạt nhưng khóe miệng rõ ràng là hơi mỉm cười, gặp lại tôi anh ấy cũng rất vui vẻ, vừa đặt tay lên vai tôi không cho tôi di chuyển quanh anh ấy nữa, vừa nói anh ấy không sao, nói xong còn kéo tay tôi, bảo tôi sau này không được truyền âm khí cho anh ấy, anh ấy bị thương có thể tự mình khôi phục.

Tôi không còn là kẻ ngốc như lúc đầu, anh ấy nói chuyện hoang đường như vậy tôi không tin. Cho dù anh ấy có thể tự khôi phục nhưng bị thương nặng như vậy chẳng lẽ lại phải chờ mấy trăm năm để khôi phục sao?

Có điều tâm tình bây giờ của tôi rất tốt, tôi không vạch trần anh ấy, lại vây quanh anh ấy hai vòng, chắc chắn anh ấy đã khôi phục trạng thái quỷ mới lúc này tôi mới yên lòng buông Tô Mộc, hỏi Đường Dũng nên làm gì bây giờ.

Cổ tay Đường Dũng cắt bị thương, chảy máu không ít, cũng may anh ta có mang theo thuốc cầm máu, lấy ra xức nơi cổ tay máu tươi đã rất nhan ngừng chảy. Chỉ là, do mất quá nhiều máu nên sắc mặt của anh ta hơi tái nhợt, nói: “Bây giờ tinh khí của anh hao tổn, không có cách nào giải thuật cho Tiểu Thúy, chuyện này phải nhờ hai người. Đứa bé trong bụng Tiểu Thúy đã bị chuột cái đổi hồn, chờ khi đứa bé sinh ra chính là ngày chết của Tiểu Thúy, cho nên thừa dịp bây giờ phải cưỡng ép cho Tiểu Thúy đẻ. Dương Dương, em đỡ đẻ.”

“Hả? Em không biết đỡ đẻ.” Tôi liền luống cuống, nếu nói ở bên hỗ trợ Đường Dũng giải hàng thuật thì tôi còn làm được, bây giờ bảo tôi đỡ đẻ tôi nào có kinh nghiệm?

Đường Dũng thở dài một tiếng, liếc nhìn Tô Mộc ở bên cạnh, nói: “Bây giờ đỡ đẻ cũng chỉ có em. Lão quỷ kia âm khí quá yếu, tùy tiện đỡ đẻ sẽ có thể bị thiên thai chiếm đoạt. Lát nữa anh ta ở bên cạnh đem âm khí truyền vào trong bụng Tiểu thúy, thiên thai đã là hồn thể, nhu cầu âm khí vô cùng mãnh liệt. Huống chi trên người lão quỷ là lực cực âm, anh ta có thể dùng nó để hấp dẫn thiên thai, chờ thiên thai vừa ló đầu em liền bóp một cái vào cổ thiên thai đem lôi nó ra ngoài. Chỉ cần có thể lôi thiên thai ra khỏi cơ thể mẹ, thiên thai mất đi liên lạc với Tiểu Thúy, phần tiếp theo thì dễ làm.”

Đường Dũng luôn miệng gọi Tô Mộc là lão quỷ, mặc dù anh ta với Tô Mộc luôn không vừa mắt nhưng bây giờ trong giọng nói đã ít địch ý đi rất nhiều, chẳng qua để khỏi mất mặt cho nên còn không gọi thẳng tên Tô Mộc. Tô Mộc cũng không tức giận, trên mặt từ đầu đến cuối luôn mỉm cười, tùy ý để Đường Dũng sắp xếp công việc.

Tôi lại thử từ chối nhưng Đường Dũng nói không được, anh ta nói cho dù chờ tới ngày sinh để thiên thai chủ động ra thì đỡ đẻ cũng chỉ có thể là tôi.

Con người thường bị ép tới đường cùng mới biết mình có tiềm lực lớn như thế nào, vì không muốn cho Tô Mộc lại bị ảnh hưởng, tôi chỉ có thể cắn răng nhắm mắt đồng ý.

Phân công xong chúng tôi lần nữa quay lại phòng khách đang nhốt Tiểu Thúy.

Kỳ lạ là, vừa rồi Tiểu Thúy còn như đang điên cuồng, vừa khi Tô Mộc bước vào phòng trong nháy mắt liền an tĩnh lại, thật giống như người bình thường ngồi trên ghế sô pha, ánh mắt nhìn chằm chằm Tô Mộc, không nói lời nào.

Tôi có chút kỳ lạ nhìn Tô Mộc, trên mặt anh ấy cũng lộ vẻ kỳ quái, nhìn Tiểu Thúy có chút không hiểu.

Thật may, lần giải thuật vừa rồi mặc dù xảy ra vấn đề nhưng sợi dây trên người Tiểu Thúy từ đầu đến cuối vẫn không bị tuột, bây giờ bà ta vẫn đang bị trói lại, chúng tôi cũng không sợ bà ta sẽ gây nguy hiểm gì. Đi đến bên cạnh Tiểu Thúy, Tô Mộc dẫn dắt ra một lực âm cực đưa vào trrong bụng Tiểu thúy.

Dù sao Tô Mộc cũng là lão quỷ trên trăm năm, cho dù thực lực suy giảm nhưng động tác vẫn tương đối thuần thục, vung tay lên một cái đã có một âm tuyến như tơ nhện lơ lửng trong không khí hướng bụng Tiểu Thúy bay tới.

Cho dù biết thực lực Tô Mộc rất kém, nhưng thấy âm tuyến anh ấy  tạo ra khiến tim tôi đau thắt lại, giống như dao vẫn đang đâm vào tim. Sao âm tuyến lại nhỏ như vậy, thậm chí còn không lớn bằng âm tuyến của tôi. Trải qua trăm năm mới tu luyện thành lệ quỷ, hiện giờ Tô Mộc bị đánh trở vờ thành quỷ mới, là cảm giác gì?

Giống như một lực sĩ thể thao đỉnh cao đột nhiên bị liệt, không thể thoải mái khống chế thân thể đi?

Mà tất cả mọi chuyện này cũng là vì cứu tôi.

Tôi nhìn Tô Mộc nghiêm túc ngưng tụ âm tuyến mà đau lòng, không biết từ khi nào hốc mắt tôi đã tràn ngập nước mắt.

Bây giờ Tô Mộc cũng không nhìn tôi, toàn bộ tâm trí đều đặt trên âm tuyến, cho dù âm tuyến nhỏ như vậy nhưng anh ấy giống như phải dùng hết sức để khống chế, không bao lâu sau trán đã rỉ ra một lớp mồ hôi mịn.

Tôi cũng không giúp được gì, thấy Tô Mộc toát mồ hôi liền lấy khăn giấy lau mồ hôi giúp anh ấy.

“Đợi đã!” Đường Dũng đột nhiên kêu lên một tiếng, nhìn tôi khiếp sợ.

Tôi bị sợ run cả người, suýt chút nữa đem khăn giấy vứt bỏ.

Chớp mắt Đường Dũng đã đi nhanh tới, thận trọng cầm lấy chiếc khăn tôi vừa mới lau mồ hôi cho Tô Mộc, nhìn một chút, chân mày nhíu lại: “Đây là gì?”

Ánh mắt anh ta nhìn chằm chằm lên vị trí bị ướt của khăn giấy, hỏi tôi.

Tôi bị anh ta hỏi có chút sửng sốt: “Mồ hôi!”

Sau khi nói xong cả người tôi cũng run lên, chợt kịp phản ứng. Tô Mộc là quỷ, bản thân âm hồn cũng không có nước mắt, càng không thể nào có mồ hôi, vậy chất lỏng này là từ đâu ra?

Tôi cả kinh trong lòng, đưa mắt nhìn về phía Tô Mộc.

Nhưng tôi còn chưa đi tới và hỏi anh ấy về điều này thì Tô Mộc đã trầm giọng kêu lên: “Ra rồi!”

Đang nói, Tiểu Thúy vẫn luôn im lặng đột nhiên nổi giận gầm lên một tiếng, phát ra tiếng kêu thảm thiết xé nát tâm can, phía dưới quần bà ta bị một chất lỏng đục ngầu nhuộm ướt.

Tôi sợ choáng váng, lo lắng nhìn Tiểu Thúy đang giãy giụa thống khổ, hỏi Đường Dũng nên làm gì bây giờ.

Đường Dũng cùng Tô Mộc đồng loạt quay lưng lại, chỉ còn lại một mình tôi đứng trước mặt Tiểu Thúy, tay chân luống cuống.

“Cởi quần bà ta xuống, lôi đứa bé ra khỏi bà ta!” Đường Dũng vội nói.

“À.” Tôi đáp lại một tiếng, lập tức theo lời Đường Dũng nói, đem quần của Tiểu Thúy cởi ra, sau đó lấy hết can đảm nhìn vào giữa hai chân bà ấy.

Còn chưa hiểu rõ tình hình thế nào thì giữa hai chân tiểu thúy phun ra một huyết dịch màu đen, sau đó một quả cầu thịt tròn vo từ từ chui ra.

“Ra rồi, hình như là đầu!” Tôi trong nháy mắt kích động, lại sợ tới luống cuống, hai tay run rẩy đưa ra đón.

Nhưng tay tôi còn chưa chạm tới thì một bàn tay lạnh ngắt đột nhiên kéo tôi về phía sau, tôi cảm giác được có một trận gió lạnh thổi qua trước mặt, tay Tô Mộc đã ngăn ở trước mặt tôi.

Quả cầu thịt giống cái đầu vừa rồi lúc này đã há to miệng lộ ra hai hàm răng dày đặc nhọn hoắt, đớp một tiếng lên cánh tay Tô Mộc!

“Tô Mộc!” Tôi sợ hãi hét lên một tiếng, theo bản năng muốn đẩy cái đầu kia ra, nhưng tay tôi còn chưa đưa tới thì cánh tay còn lại của Tô Mộc đã ôm tôi, nói: “Đừng chạm vào, nó đã yêu hóa!”

Nói xong cánh tay bị cắn của Tô Mộc kéo mạnh về sau, tay kia bóp lấy cái đầu từ từ lôi ra khỏi cơ thể Tiểu Thúy!

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv