Cứu tôi?
…
Tôi ngẩn người, đầu óc bị đơ không hiểu Tô Đoàn nói vậy là có ý gì.
Cậu ta nói thuật pháp này là thuật một mạng đổi một mạng, chuyên dùng để cứu hồn phách những người sắp chết, nhưng tôi vẫn sống thật tốt, không cần Tô Mộc phải cứu a.
Thấy mặt tôi lộ vẻ không hiểu, Tô Đoàn lại thở dài, nói: “Bà Hai, bà còn nhớ hôm Tô gia bố trí đại trận chiêu hồn để chiêu hồn phách của Lâm Yến Nhi? Ngày đó không phải Lâm Yến Nhi nhập vào người bà sao, ông Hai vì cứu bà cho nên đã bóp gãy gáy của bà.”
Tôi gật đầu một cái, chuyện này dĩ nhiên tôi nhớ, lúc đó tôi đau chết đi được, hơn nữa ánh mắt Tô Mộc nhìn tôi độc ác vô cùng, thậm chí trong nháy mắt tôi có cảm giác anh ấy thật sự muốn bóp chết tôi.
Cũng may sau đó tôi lăn ra bất tỉnh, nếu không cuối cùng nếu không bị bóp chết thì cũng chết vì đau.
Có điều tôi không rõ chuyện này có quan hệ thế nào với chuyện Tô Mộc liều mình cứu tôi, chẳng lẽ lúc ấy anh ấy thật sự bóp tôi chết?
Tô Đoàn nhìn ra ý nghĩ trong lòng, cười một chút, nói tôi đừng suy nghĩ nhiều, ban đầu Tô Mộc cũng không bóp chết tôi nhưng bởi vì Lâm Yến Nhi nhập vào người tôi khiến tính mạng của tôi bị đe dọa.
Chuyện này cũng rất kỳ quái, người bình thượng bị quỷ nhập hẳn sẽ bệnh nặng một trận, mà Lâm Yến Nhi là lệ quỷ, kết quả tất nhiên sẽ nghiêm trọng hơn so với các quỷ khác.
Nhưng đó là với người bình thường, còn tôi là vợ Tô Mộc, trên người mang theo âm khí của anh ấy, hơn nữa bản thân tôi cũng có lực cực âm trên người, theo lý mà nói thì quỷ nhập vào người cũng không có hậu quả nghiêm trọng mới đúng, làm sao lại nguy hiểm đến tính mạng?
Tôi hỏi Tô Đoàn rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra, sắc mặt Tô Đoàn vốn đang tương đối buông lỏng nhưng nói tới đây đột nhiên cúi đầu, ánh mắt nhìn tôi có chút áy náy, nói: “Lúc trước bà suýt chút nữa bị Đao cổ sư ngũ trùng luyện thành trùng nhân, sau đó được ông Hai cứu nên không phát tác. Chúng ta đều cho rằng cổ trùng không phát tác thì không sao, nhưng thực tế cổ trùng trong thân thể bà cũng chưa được lấy ra, chẳng qua là bị Giao tiên chế trụ (khống chế, bắt giữ), hơn nữa không có Đao Minh chỉ huy, cổ trùng ở trong thân thể bà cũng sẽ không tùy tiện hành động. Có điều sau khi Lâm Yến Nhi khi nhập vào người bà thì không còn giống thế nữa.”
“Bản thân Lâm Yến Nhi là lệ quỷ, lượng âm khí trên người rất khổng lồ, âm khí trong người bà vì thế cũng nháy mắt tăng vọt. Bản thân cổ trùng cũng thuộc về âm, sau khi hấp thu âm khí thực lực cũng sẽ tăng nhiều cho nên thực sự uy hiếp cho bà không phải là Lâm Yến Nhi mà là cổ trùng nấp ở trong thân thể bà. Nếu như cháu đoán không sai, cổ trùng kia luôn mai phục trong người bà, chờ ngày nào đó có cơ hội sẽ luyện bà thành trùng nhân*.” (trùng nhân: người sâu)
“Khi thành trùng nhân tất nhiên bà sẽ chết, hẳn ngay lúc đó ông Hai đã dùng thuật pháp kéo dài tính mạng cho bà, cũng vì vậy ông ấy trở nên gầy xọm đi. Còn chuyện tại sao ông Hai lại phải kết hôn với Lâm Yến Nhi nhưng vẫn ngầm giúp bà thì cháu không rõ lắm, chờ có cơ hội bà tự mình hỏi ông Hai.”
Giọng của cậu ta rất thấp, nói đến phần sau thậm chí không dám nhìn tôi nữa.
Tất nhiên tôi biết trong lòng cậu ta áy náy điều gì, nếu không phải cha cậu ta thì tôi sẽ không bị Đao Minh bắt, càng không bị trồng cổ trùng trong người khiến Tô Mộc phải sử dụng loại thuật pháp này.
Tất cả mọi chuyện này cuối cùng đều không tránh khỏi liên quan tới Tô Thịnh.
Nhưng tôi càng tò mò với phản ứng của Tô Đoàn hơn, bởi chuyện Tô Thịnh làm với tôi chắc chắn không nói với Tô Mộc, tất nhiên cũng không nói cho Tô Đoàn, nhưng phản ứng này của cậu ta hiển nhiên là cậu ta biết chuyện cha mình. Vậy còn chuyện Cản Thi phái thì liệu Tô Đoàn có biết?
Tôi bất chấp khiếp sợ với chuyện cổ trùng, vội vàng hỏi trước kia cậu ta có biết chuyện ở tầng ba mươi hai không.
Đúng như tôi đoán, Tô Đoàn gật đầu một cái.
Nói cậu ta đã sớm nghe nói Cản Thi phái nuôi thi thể ở tầng ba mươi hai, cha cậu ta cũng biết chuyện này. Sở dĩ chưa từng nhúng tay là bởi, thứ nhất là bọn họ mượn đài hỏa táng để thuận tiện thu thập thi thể tiến hành tu luyện, cũng không gây nguy hại gì cho xã hội mặc dù có vi phạm luân lý làm người, nhưng để tu hành trên con đường này còn không phải là đã phạm vào luân lý làm người sao?
Ở trong con mắt người thường, tu hành vốn đã là không đúng, ngay cả việc quỷ quái tồn tại đã là phạm vào luân lý làm người.
Cho nên chỉ cần không uy hiếp người sống, những thứ khác người tu hành đều không để vào mắt.
Thứ hai, Cản Thi phái cùng tổ tiên Tô gia có chút quan hệ sâu xa, nghe nói hai bên vẫn luôn giao thiệp mặc dù lui tới không thường xuyên, ít nhất cũng là nước sông không phạm nước giếng, cho nên Cản Thi phái kinh doanh nhiều năm như vậy ở Giang Minh thì Tô gia đều là không nghe không thấy không hỏi.
Còn Nữa...