Chồng Xấu Đến Quấy Rối

Chương 6



"Mẹ!" Hà Thụy Khải, không đúng, bây giờ đã đổi tên gọi là Sở Thụy Khải rồi, Sở Thụy Khải nhìn thấy Hà Văn Tĩnh nhiều ngày không gặp bước xuống xe thì nước mắt lã chã, giang hai cánh tay xông tới ôm lấy cô.

"Mẹ, con rất nhớ mẹ hu hu!" Cậu lớn như vậy, vẫn là lần đầu tiên xa mẹ lâu như vậy, mặc dù trong nhà có ông cố ngày ngày cùng bé chơi, nhưng là bé vẫn rất nhớ mẹ.

"Oa, đứa bé hư, vài ngày không gặp, con lên cân, mẹ cũng không ôm nổi con nữa rồi !" Hà Văn Tĩnh cố hết sức khom lưng ôm con vào trong ngực, thân thiết vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu của con trai.

"Mẹ, ông cố nói khi mẹ trở về sẽ mang quà tặng cho con, mẹ mang theo quà gì về vậy?" Bé lớn như vậy nhưng đây vẫn là lần đầu tiên được tặng quà nha.

Đang lúc cậu bé đòi quà tặng cho mình, một bàn tay to đưa qua mạnh bạo ôm lấy thân thể nhỏ bé của cậu từ trong ngực Văn Tĩnh, nhéo một cái. Sở Dực Nghiêu đặt bé xuống đất, vỗ vỗ cái đầu nhỏ của bé, "Nếu như con muốn quà tặng, chờ một chút đến phòng của ba mẹ, ba mẹ mua rất nhiều quà cho con!"

Không biết tại làm sao, anh vừa nhìn thấy dáng vẻ đứa bé này nhào vào trong ngực Hà Văn Tĩnh trong lòng liền không thoải mái mà không sao giải thích được.

Sở Thụy Khải ngước khuôn mặt nhỏ nhắn nhìn Sở Dực Nghiêu, "Ba, cái dì lần trước đánh mẹ lại đến nhà chúng ta." Cậu không muốn tố cáo với ba, thật sự là dì kia rất đáng ghét, lúc ở phòng khách chờ ông cố còn len lén mắng bé là con hoang, còn uy hiếp bé nói muốn đuổi mẹ con bé ra khỏi nhà, bé thật rất ghét dì kia, bé muốn để ba đuổi dì kia ra ngoài.

Sắc mặt của Sở Dực Nghiêu lập tức trở nên rất khó coi, anh khom lưng ôm lấy Sở Thụy Khải, bước nhanh đi vào trong nhà. Lạc Ny Á, sớm muộn cũng có một ngày anh sẽ nhịn không được mà bóp chết cô ta.

Quả nhiên, vừa vào cửa, đã nhìn thấy Lạc Ny Á ở bên trong, ngồi trên ghế salon trong phòng khách nhà anh. Vừa nhìn thấy anh đi vào vội vàng đứng lên đi tới bên cạnh anh, đối với Thụy Khải được anh ôm vào trong ngực thì làm như không thấy, giống như là nữ chủ nhân của nhà này vậy. Khoác cánh tay anh cười tủm tỉm nói: "Dực Nghiêu, anh đã về!" Nói xong, cô ta dương dương tự đắc liếc mắt nhìn Hà Văn Tĩnh đi sau lưng Sở Dực Nghiêu một cái.

Sở Dực Nghiêu tức giận hất tay cô ta ra, một tay ôm Thụy Khải một tay ôm chầm Hà Văn Tĩnh, một nhà ba người cùng ngồi vào ghế salon, anh nhìn cũng lười, không muốn nhìn cô ta, lạnh lùng nói: "Cô tới nhà tôi có chuyện gì không?"

"Dực Nghiêu, làm sao anh còn thân thiết với người phụ nữ này như vậy? Anh biết không, cô ta có một đoạn quá khứ rất bẩn thỉu!" Lạc Ny Á hô to gọi nhỏ xông đến, cố gắng đem Hà Văn Tĩnh từ trong lòng anh đuổi đi.

Đột nhiên, Sở Dực Nghiêu rống to một tiếng: "Lạc Ny Á, cô cút xa ra một chút cho tôi, nếu như còn động tay động chân ở trước mặt tôi cô có tin tôi sẽ bóp chết cô hay không!"

Âm thanh rống to này dọa sợ Lạc Ny Á. Cô ta thất kinh lui về sau hai bước, khóc lóc sướt mướt đi tới bên cạnh Sở Thiệu Thiên mới vừa xuống lầu, ôm lấy cánh tay Sở Thiệu Thiên không ngừng lay động, "Ông nội, ông nhìn dực Nghiêu xem, cháu chỉ vì muốn tốt cho anh ấy, thế nhưng anh ấy lại hung dữ với cháu như vậy. . . . . ."

"Được rồi Lạc tiểu thư, nếu như có chuyện gì cô cứ nói đi, không có chuyện gì thì tôi nghĩ cháu nội cùng cháu dâu của tôi mới vừa xuống máy bay, bọn nó cần nghỉ ngơi!" Sở Thiệu Thiên che giấu sự chán ghét của mình, đẩy tay của cô ta ra sau đó đi tới bên cạnh Sở Dực Nghiêu, rõ ràng là mặc kệ cô ta.

Nhưng Lạc Ny Á cũng không cảm thấy có gì khác lạ, không để ý mà lấy ra một cái khăn tay tơ tằm từ trong túi xách hàng hiệu mang theo bên người, vừa khóc sướt mướt vừa nói: "Dực Nghiêu, người ta là sợ anh bị người phụ nữ này lừa, mới đặc biệt tới đây nhắc nhở anh. Anh biết không, người phụ nữ này trước kia là chị hai xã hội đen, chẳng những lừa gạt mà chuyện xấu gì cũng làm, còn từng bởi vì phóng hỏa đốt nhà viện trưởng cô nhi viện đã thu dưỡng cô ta mà ở trong trại cải tạo mấy năm, trận hỏa hoạn kia thậm chí đã thiêu cháy nhà viện trưởng cô nhi viện. . . . . ."

Sau một hồi khóc lóc thút thít, cô ta lại đem mục tiêu chuyển sang Sở Thiệu Thiên, "Ô ô. . . . . .Ông nội, ông phải làm chủ cho cháu. Cháu thích Dực Nghiêu nhiều năm như vậy, anh ấy đều không để ý tới cháu, lại cưới vào nhà một người phụ nữ như vậy, rõ ràng chính là muốn làm bại hoại gia phong của Sở gia. Ông nội, ông nhất định phải làm cho Dực Nghiêu ly hôn với cô ta mới được, cô ta căn bản là không xứng với Dực Nghiêu. . . . . ."

Lúc cô ta hăng say nói, tâm tính thiện lương của Hà Văn Tĩnh giống như bị châm gai vô cùng khó chịu, cô biết, những quá khứ sớm đã bị cô quên lãng này đều là tên tiểu nhân Trương Tử Duy kia nói cho Lạc Ny Á.

Đang ngồi trong phòng vừa lớn vừa ấm áp này, một loại cảm giác đứng ngồi không yên không ngừng nhắc nhở cô, cô không thích hợp với nơi này, cô căn bản là không có tư cách làm người nhà của Sở Dực Nghiêu.

Sở Thụy Khải được Sở Dực Nghiêu ôm vào trong ngực đột nhiên từ trong ngực Sở Dực Nghiêu vùng vẫy nhảy xuống đất, giống như con hổ nhỏ xông về phía cô ta, nâng quả đấm nhỏ bé yếu ớt lên liều mạng đánh lên người cô ta, vừa đánh vừa kêu gào: "Dì xấu, dì đi mau, dì không cần tới nhà chúng tôi, cháu chán ghét dì, cháu chán ghét dì, cháu chán ghét dì, dì đi mau . . . . ." Mặc dù cậu nghe không hiểu dì này đang nói cái gì, nhưng mà cậu biết, dì đó muốn ba mẹ ly hôn, cậu biết ly hôn là gì, ly hôn chính là ba mẹ về sau không ở cùng một chỗ.

Vậy chẳng phải cậu lại trở về cuộc sống chỉ có mẹ mà không có ba rồi sao, cũng sẽ không có ông cố, cho nên cậu muốn đuổi dì xấu xa này đi.

Chỉ có đuổi dì đó đi, ba mẹ mới không ly hôn, cậu có thể vừa có ba vừa có mẹ, Lạc Ny Á đang nói hăng say đột nhiên bị Sở Thụy Khải chạy tới đánh dọa sợ hết hồn, nhưng ngay sau đó, cô ta hung tợn đem Sở Thụy Khải đẩy sang một bên, mắt lộ ra hung ác nhìn cậu bé chằm chằm.

"Đồ con hoang, mẹ mày đúng là người phụ nữ xấu xa, người đàn bà xấu xa sinh ra đứa con hư hỏng, bọn mày tốt nhất là mau cút đi, nơi này không phải là chỗ ở của loại người như chúng mày!"

"Lạc Ny Á!" Nhìn thấy cô ta dám đối xử như thế với Thụy Khải, Sở Dực Nghiêu tức giận đứng dậy, quăng cô ta qua một bên, cũng quát mắng cô ta.

"Lập tức cút ra khỏi nhà tôi, từ nay không cho phép cô bước vào cửa chính nhà tôi một bước. Nếu không, tôi không dám cam đoan tôi sẽ không giết cô!" Người phụ nữ này thật sự làm cho anh không cách nào dễ dàng tha thứ được, chẳng những chạy tới nhà anh nói xấu vợ anh trước mặt ông nội, còn khi dễ đứa bé. Anh thật hoài nghi cô ta đọc sách nhiều năm như vậy có phải đem tất cả sách đã đọc vứt đi nơi nào rồi hay không.

Sở Thụy Khải ở một bên sùng bái nhìn Sở Dực Nghiêu, ba thật uy mãnh a. Cậu quyết định, về sau, mỗi ngày đều phải ăn thật nhiều cơm, mau chóng lớn lên, như vậy mới có thể bảo vệ mẹ không bị người ta khi dễ.

"Dực Nghiêu, dừng tay, không được vô lễ với Lạc tiểu thư!" Sở Thiệu Thiên vẫn ngồi ở một bên không lên tiếng lại đột nhiên mở miệng.

Những lời này của ông khiến lòng Hà Văn Tĩnh chợt lạnh, cô mãnh liệt cúi đầu, nhìn cũng không dám nhìn Sở Thiệu Thiên, chỉ sợ nhìn thấy ánh mắt khinh bỉ của ông.

Mặc dù hôn nhân của cô và Sở Dực Nghiêu là một cuộc hôn nhân hiệp nghị, nhưng cho tới nay cô cũng không có nhà, vì vậy sau khi gả cho Sở Dực Nghiêu cô liền xem nơi này là nhà của cô. Khi cô còn chưa kịp hưởng thụ không khí ấm áp của ngôi nhà, của gia đình, cô thật sự không muốn rời khỏi nơi này.

Sở Dực Nghiêu kéo Hà Văn Tĩnh lại, cũng ôm cô thật chặt vào ngực mình, ánh mắt kiên định nhìn Sở Thiệu Thiên.

"Ông nội, cháu không biết có phải ông tin tưởng lời nói của Lạc Ny Á hay không, nhưng bất luận ông có tin tưởng hay không, Văn Tĩnh vẫn là vợ cháu, Thụy Khải vẫn là con trai của cháu, cháu tuyệt đối không cho phép ông đuổi mẹ con họ ra ngoài!"

Trong hốc mắt Văn Tĩnh, nước mắt cảm động không biết từ đâu xông lên, nhanh chóng chảy xuống, hơn nữa càng ngày càng nhiều. Sở Dực Nghiêu bảo vệ khiến cô cảm động đến một câu nói cũng không nói ra được, cô không biết anh tại sao muốn bảo vệ cô, nhưng vào giờ phút này, cô biết. . . . . . Cô yêu anh!

Cô dường như đã đi tìm cảm giác an toàn cả đời, bây giờ mới tìm được trên người anh, giống như chỉ cần anh ôm cô như vậy, cái gì cô cũng không sợ nữa.

Lạc Ny Á vẫn chưa từ bỏ ý định, "Dực Nghiêu, làm sao anh lại ngu như vậy? Người phụ nữ này nhất định là vì biết thân phận của anh, nên mới có thể không chừa thủ đoạn nào mà lợi dụng đứa bé để gả cho anh. Cô ta gả cho anh chỉ vì tiền tài của anh thôi, cô ta căn bản cũng không yêu anh. . . . . ."

Sở Dực Nghiêu bị kích động mạnh muốn thẳng tay ném Lạc Ny Á ra khỏi cửa, Sở Thiệu Thiên lại đúng lúc mở miệng: "Dực Nghiêu, ông đã nói rồi, không được vô lễ với lạc tiểu thư!"

"Ông nội!" Mặc dù không cam lòng, nhưng tình cảm của Sở Dực Nghiêu và Sở Thiệu Thiên luôn luôn rất tốt, chỉ có thể nghe theo mệnh lệnh của ông.

Sở Thiệu Thiên cất cao giọng nói: "Thím Trương, tiễn khách!" Cái âm thanh tiễn khách này khiến Sở Dực Nghiêu sửng sốt, anh có chút kích động nhìn ông nội mặt không biến sắc ngồi trên ghế salon. Anh và ông nội chung sống nhiều năm, ăn ý mười phần, tự nhiên biết cái âm thanh tiễn khách này của ông nội là có ý gì.

Thím Trương vóc người to lớn lập tức xông ra, đi tới trước mặt Lạc Ny Á, đưa tay đỡ cô ta, "Lạc tiểu thư, xin mời!"

"Ông nội, cháu còn chưa nói hết. . . . . ." Lạc Ny Á không cam lòng, âm thanh từ từ vang xa, chớp mắt một cái, cô ta đã bị thím Trương đưa ra tới cửa chính.

Sở Thiệu Thiên ngáp to một cái, oán giận nói: "Thiệt là, một buổi trưa tốt đẹp như vậy bị cô ta đảo loạn." Nói xong, ông chống gậy từ từ trên ghế salon đứng lên, ngoắc ngoắc tay với Sở Thụy Khải, "Thụy Khải, tới đây, ông cố dẫn cháu đi rửa mặt, nhìn cháu xem, khuôn mặt nhỏ nhắn khóc thành cái dạng gì rồi, giống như mặt mèo vậy." Thụy Khải lập tức chạy tới, bắt lấy tay ông cố.

Hà Văn Tĩnh không thể tin nhìn Sở Thiệu Thiên, không nhịn được nói: "Ông nội, ông. . . . . ."

Sở Thiệu Thiên cắt đứt âm thanh của cô, "Cháu dâu, cháu và Dực Nghiêu mới vừa xuống máy bay, nhất định là rất mệt mỏi rồi, mau trở về phòng, tắm rửa nghỉ ngơi đi, có gì ngày mai chúng ta lại nói tiếp." Nói xong, ông dắt tay nhỏ bé của Thụy Khải đi về phía cầu thang, vừa đi vừa nói lầm bầm: "Lão già ta đây cùng người ta giao thiệp cả đời, ai là hạng người gì nhìn một cái là có thể nhận ra. Hiện tại ta mặc dù cũng đã già rồi, mắt cũng hoa rồi, nhưng vẫn còn chưa hồ đồ. . . . . ."

Người phụ nữ này có một đôi mắt trong suốt, thẳng thắn, tất cả ý định của cô đều viết hết ở trên mặt, ngay cả khi ông muốn cô và cháu nội của mình kết hôn vẻ mặt cô ấy là miễn cưỡng. Tất cả cũng đều thu hết vào trong mắt ông.

Coi như cô đã trải qua chuyện gì, đó cũng là chuyện đã qua. Chỉ cần nhìn cô dạy chắt trai của ông tốt như vậy, cũng đủ khiến cho ông coi thường tất cả mọi chuyện trong quá khứ đã phát sinh trên người cô.

Hà Văn Tĩnh không khống chế được, nước mắt chảy càng nhiều hơn, cô quả thật không thể tin được vận mệnh của mình lại tốt như vậy. Cô không thể tin được cô lại có thể gặp được người nhà như vậy. Sau khi biết hết toàn bộ quá khứ đen tối bẩn thỉu của cô vẫn nguyện ý tiếp nhận cô, trở thành người nhà cô. Nếu như có một ngày cô nhất định phải rời đi cái nhà này, cô nhất định sẽ vạn phần không muốn.

"Tốt lắm, đừng khóc, nếu còn khóc nữa, anh sẽ bị nước mắt của em làm cho chết đuối. . . . . ."

Sở Dực Nghiêu ôm Hà Văn Tĩnh ngồi vào trên ghế sa lon, anh thật không biết trong thân thể phụ nữ lại có nhiều nước như vậy, nước mắt của cô chảy nhiều như bồn rửa mặt vậy, hại áo sơ mi của anh ướt một mảng lớn.

"Em. . . . . . Em chỉ là quá cảm động. . . . . ." Hà Văn Tĩnh hoàn toàn không chú ý mặt mũi, chỉ muốn dùng nước mắt cảm động của cô biểu đạt ra , "Em còn tưởng rằng. . . . . . Ông nội sẽ đuổi em ra ngoài, thế nhưng ông lại. . . . . ."

"Làm ơn đi!" Sở Dực Nghiêu cắt đứt âm thanh của cô, "Coi như anh cầu xin em cũng được, em muốn cảm động có thể đổi một loại phương thức cảm động khác, không cần dùng tới nước mắt cảm động có được hay không?" Nước mắt của phụ nữ thật là rất phiền toái.

Hà Văn Tĩnh oán hận liếc anh một cái, đem cảm động của mình nuốt xuống, cuối cùng cũng chậm rãi thu hồi nước mắt, xấu hổ không chịu nổi mà đem khuôn mặt nhỏ nhắn dính đầy nước mắt vùi vào trước ngực anh, "Em lại làm mất thể diện trước mặt anh. . . . . ."

Từ khi cô bắt đầu hiểu chuyện cũng chưa từng chảy nước mắt, nhưng mấy ngày nay, cô lại liên tiếp khóc rất nhiều lần, thật là làm cho cô cảm thấy không còn mặt mũi đi gặp người khác.

Sở Dực Nghiêu tức giận nhìn cô chằm chằm, lầm bầm lầm bầm: "Em biết là tốt rồi!"

Ngay chính anh cũng nghe ra được lời oán trách của mình, lại tràn đầy dung túng cùng cưng chiều đối với cô.

Trở về phòng, Sở Dực Nghiêu đi thẳng vào phòng tắm tắm rửa. Văn Tĩnh khóc đến sưng đỏ cả mắt, mở rương hành lý ra, đem quần áo bên trong từng món một lấy ra, sạch thì treo vào trong tủ treo quần áo, bẩn thì vứt qua một bên, khi nào có thời gian sẽ giặt.

Thu thập xong rương hành lý của mình, ánh mắt của cô không tự chủ liếc tới rương hành lý của Sở Dực Nghiêu. Nếu là trước kia, cô tuyệt đối sẽ không giúp Sở Dực Nghiêu dọn dẹp quần áo.

Nhưng mà không biết vì sao, kể từ khi cùng Sở Dực Nghiêu xảy ra quan hệ thân mật, tâm tình của cô dần dần thay đổi rất nhiều.

Khi cô cầm lên một cái T- shirt của Sở Dực Nghiêu, đột nhiên từ trong rương hành lý lăn ra một hộp nhung tơ màu đỏ thẫm, cô tò mò ngồi xổm xuống nhặt cái hộp nhung tơ đó lên, trong lòng âm thầm suy đoán bên trong đựng cái gì, bởi vì cô không nhớ rõ có mua quà tặng đóng gói như vậy.

Sau khi cô mở hộp ra thấy đồ bên trong đó, cả người đều ngây dại. Chuyện này. . . . . . Đây không phải là sợi dây chuyền kim cương ở một tiệm châu báu Hawai mà cô rất thích đó sao? Sợi dây chuyền trị giá 27 vạn Đô-la . . . . . .

Lòng của cô lập tức rối loạn lên, cô không nghĩ ra tại sao Sở Dực Nghiêu phải gạt cô mua sợi dây chuyền này.

Trong phòng tắm truyền đến tiếng vang, tay chân cô vội loạn lên, đem cái hộp thả lại trong rương hành lý của Sở Dực Nghiêu, sau đó đứng lên.

Sở Dực Nghiêu cởi trần, nửa người dưới chỉ mặc một cái quần đùi ở nhà, toàn thân ướt đẫm, mang dép từ trong phòng tắm đi ra, trên tay còn cầm một cái khăn lông lớn đang lau tóc.

"Anh tắm xong rồi, em cũng đi tắm đi, hành lý này cứ để đây trước đã, lúc thím Trương dọn dẹp phòng sẽ giúp chúng ta sửa sang lại."

"Oh. . . . . ." Cô tâm thần bất định, nhẹ nhàng lên tiếng, sau đó từ trong tủ quần áo lấy ra áo choàng tắm của mình đi về phía phòng tắm.

Sở Dực Nghiêu nhìn cô có vẻ kỳ quái, cảm thấy người phụ nữ này có điểm không đúng, ánh mắt nghi hoặc nhìn bóng dáng của cô biến mất sau cánh cửa phòng tắm rời đến rương hành lý trên đất.

Sau khi nhìn anh đến cái hộp nhung tơ màu đỏ thẫm bên trong đó, đuôi lông mày không khỏi nhếch lên, bên môi lộ ra cười xấu xa. Thì ra là như vậy.

Con ngươi xoay động, anh cầm cái hộp kia lên, đi tới tủ sắt trước mặt, điền mật mã vào, mở tủ sắt ra, bỏ cái hộp vào đó.

Nửa giờ sau, Hà Văn Tĩnh từ trong phòng tắm đi ra, đã nhìn thấy Sở Dực Nghiêu nhắm mắt nghỉ ngơi nằm giống hình chữ đại ở trên giường. (Edit bởi Diễn đàn Lê Quý Đôn). Cô do dự một chút, lặng lẽ đi tới bên giường, nhỏ giọng: "Dực Nghiêu, anh đã ngủ chưa?"

Đợi trong chốc lát, cô chỉ nghe thấy tiếng hít thở đều đều của Sở Dực Nghiêu, cô lại kêu nhỏ hai tiếng, cũng không có được bất kỳ đáp lại nào.

"Này, Sở Dực Nghiêu, bên ngoài cháy rồi. . . . . ." Thấy mình hô lên cháy nhà mà anh vẫn như cũ nhắm mắt lại, Hà Văn Tĩnh cuối cùng cũng yên tâm.

Cô thật nhanh quyết định đi đến bên tủ treo quần áo, từ bên trong lấy ra một cái T- shirt bình thường màu đỏ cùng một cái quần jean màu xanh dương đậm thay ra, sau đó nhẹ chân nhẹ tay rời khỏi phòng.

Trong phút chốc lúc cửa phòng đóng lại kia, hai mắt Sở Dực Nghiêu đang nhắm chặt bỗng dưng mở ra. Anh nghi ngờ nhìn về phía cửa, máy bay mới vừa hạ cánh, lại khóc một trận lớn như vậy, cô không ngủ một giấc bổ sung thể lực lại chạy đi đâu, làm cái gì vậy?

Khả nghi hơn chính là, cô lại còn dùng chiêu cháy nhà đến rò xét xem anh rốt cuộc có ngủ hay không, nghĩ tới đây, anh lập tức từ trên giường nhảy lên, vội vã thay quần áo đơn giản rồi lao ra khỏi phòng. Đúng lúc này, anh nghe thấy âm thanh khởi động xe máy truyền đến, vội vàng bước nhanh đi vào trong sân, đã nhìn thấy bóng dáng của Hà Văn Tĩnh lái chiếc xe máy cũ từ nhà cô mang tới rời đi.

Anh lên xe thể thao của mình, khởi động xe, rời khỏi nhà, cẩn thận đi theo sau lưng Hà Văn Tĩnh. Anh cũng muốn xem một chút người phụ này đang tính toán làm cái gì?

Trong phòng bệnh, Hà Văn Tĩnh dùng khăn lông nóng cẩn thận giúp bà lau người, "Bà, bác sĩ vừa nói cho cháu biết thời gian phẫu thuật là mười giờ sáng mai, bà hãy yên tâm làm phẫu thuật, bác sĩ Trương là người có uy tín trong phương diện này, nhất định có thể chữa khỏi bệnh cho bà."

Bà vô cùng kinh hãi, vội vàng bắt lấy tay Hà Văn Tĩnh nói: "Văn Tĩnh, vậy nhất định sẽ mất rất nhiều tiền? Bà nằm viện những ngày qua đã tốn không ít tiền, chúng ta nào có năng lực trả phí phẫu thuật?" Bà vừa nói vừa muốn xuống giường, "Không được không được, bà không muốn làm phẫu thuật, bà đã sống hơn sáu mươi năm rồi, đã sống đủ rồi, bà không thể liên lụy đến cháu nữa, bà muốn xuất viện, bà không muốn làm phẫu thuật. . . . . ."

"Bà!" Hà Văn Tĩnh vội vàng đẩy bà trở lại trên giường một lần nữa, "Bà ở đây nói càn cái gì vậy, cháu tuyệt đối không cho phép bà làm cái việc ngốc đó. Bà chăm sóc cháu bao nhiêu năm, hiện tại cũng nên đến phiên cháu chăm sóc bà, bà yên tâm, tiền không là vấn đề, cháu đã nộp hết toàn bộ chi phí phẫu thuật rồi."

Bà lo âu nhìn cô, "Văn Tĩnh, cháu từ đâu lấy được một khoản tiền lớn như vậy hả?" Mặc dù bà chưa từng biết hết mọi việc trong xã hội, nhưng bà biết bệnh viện như thế này tiêu phí không phải là ít, người như bà không thể gánh được, làm giải phẫu cũng vậy, cần biết bao nhiêu tiền a.

Hà Văn Tĩnh nghịch ngợm trừng mắt nhìn bà, "Cháu tìm được một phần công việc tốt, ông chủ đối với cháu không tệ, còn cho phép cháu lĩnh tiền lương trước."

"Nhưng. . . . . ." Bà vẫn rất lo lắng.

"Không có nhưng nhị gì hết, bà, nhiệm vụ của bà bây giờ là ngủ ngon giấc, ăn cơm thật ngon, nghỉ ngơi thật tốt, sau đó chờ làm phẫu thuật!"

Ngoài cửa, Sở Dực Nghiêu xuyên qua cửa sổ thủy tinh nhìn vào bên trong, không hiểu nổi người phụ nữ này cùng bà lão là quan hệ như thế nào? Tại sao cô không có đề cập tới sự tồn tại của bà với anh? Nghe nói bà ngoại cô không phải là đã qua đời nhiều năm rồi sao?

Nhìn cô đối với bà lão này dịu dàng cười ngọt ngào, tim của anh không khỏi thật sâu cảm động, anh chưa từng thấy bộ dạng của cô dịu dàng như thế. Đột nhiên, bờ vai của anh trầm xuống, có người vỗ vai anh. Anh vội vàng quay đầu lại, có chút ngoài ý muốn nhìn thấy khuôn mặt quen thuộc, anh lập tức lộ ra khuôn mặt tươi cười.

Người đàn ông mặc áo khoác trắng đứng ở sau lưng anh vừa muốn mở miệng, anh vội vàng đưa tay ra che miệng đối phương, thô lỗ đem đối phương kéo tới cầu thang cách đó không xa mới buông người ta ra.

"Trương Mặc, đã lâu không gặp!" Người đàn ông mặc áo khoác trắng thành thục đó tên là Trương Mặc, là con độc nhất của thím Trương - quản gia của nhà Sở Dực Nghiêu, ba tuổi đã mất ba, vẫn luôn ở trong Sở gia, được Sở gia chăm sóc, cùng Sở Dực Nghiêu tình cảm như anh em ruột. Sau khi thi đậu viện y học mới dọn ra ngoài, hiện tại chẳng những là bác sĩ gia đình riêng của Sở gia, mà còn là bác sĩ nổi danh khoa tim mạch.

Trương Mặc tức giận trừng mắt nhìn anh, "Thật đúng là đã lâu không gặp, vừa thấy mặt đã để cho tôi thiếu chút nữa ngạt thở ở trong tay anh, anh ở đây làm cái chuyện bí mật gì?"

Sở Dực Nghiêu cười cợt nhả một tiếng, anh em tốt tiến lên vỗ vỗ bả vai Trương Mặc, "Trương Mặc, có thể nói cho tôi biết bà lão trong phòng bệnh vừa nãy cùng với người phụ nữ kia là quan hệ như thế nào hay không?"

Trương Mặc kỳ quái liếc anh, "Anh hỏi bọn họ làm gì? Ah? Đúng rồi, tôi nhớ ra rồi, thời gian trước anh kết hôn, tôi bởi vì có ca phẫu thuật cũng không thể rút chút thời gian đi uống rượu mừng của anh, chúc mừng nha!"

"Chúc mừng thì miễn, anh trước hết nói cho tôi biết bà lão cùng người phụ nữ kia là quan hệ như thế nào?"

Mặc dù kỳ quái, nhưng Trương Mặc vẫn quyết định nói cho anh biết, "Bà lão kia là một người rất tốt, cùng Hà tiểu thư không có quan hệ. Nghe bà nói Hà tiểu thư là người tốt bụng chăm sóc bà, lại nói Hà tiểu thư này cũng rất kiên cường, là người mẹ độc thân, một mình nuôi con, vừa phải tìm công việc kiếm tiền vừa phải chăm sóc tốt cho bà. Tôi thật sự không biết rốt cuộc cô ấy làm sao có thể làm được như vậy. . . . . ."

"Bà phải mổ sao?" Sở Dực Nghiêu nghe được một nửa liền cắt đứt lời nói của Trương Mặc.

Trương Mặc gật đầu một cái, "Ngày mai làm phẫu thuật."

"Phí giải phẫu cần bao nhiêu tiền?" Anh nghĩ anh đã hiểu tại sao Hà Văn Tĩnh lúc vừa bắt đầu mặc kệ anh nói điều kiện gì cũng cự tuyệt anh, nhưng khi nghe thấy anh nguyện ý trả năm trăm vạn thì ngay lập tức đồng ý cùng anh diễn vở kịch này.

"Ba trăm vạn."

"Chuyển bà vào phòng bệnh hạng nhất, mặc kệ hết bao nhiêu tiền, cũng tính hết vào của tôi!" Sở Dực Nghiêu nghiêm mặt nói.

"Tại sao?"

"Bởi vì. . . . . ." Sở Dực Nghiêu khuôn mặt anh tuấn vặn vẹo hạ xuống, cắn răng nghiến lợi nói: "Bởi vì người phụ nữ ngu ngốc kia bây giờ là vợ của tôi!" Người phụ nữ này, đến bây giờ vẫn còn coi anh là người ngoài, trở về xem anh làm thế nào trừng trị cô!

Hai mắt Trương Mặc trợn tròn nhìn anh chằm chằm, bộ dáng như bị sét đánh, Hà tiểu thư đó và Sở Dực Nghiêu. . . . . . Điều này sao có thể?

"Trương Mặc, mong anh giúp tôi một tay chăm sóc thật tốt cho bà, tôi đi về trước đây." Anh muốn trở về chờ Hà Văn Tĩnh, muốn xem Hà Văn Tĩnh giải thích với anh như thế nào.

Đi hai bước, anh lại dừng lại, nghiêng đầu cười hì hì nhìn Trương Mặc vẫn trong trạng thái ngây ngốc đứng đó nói, "Trương Mặc, có thời gian nhớ đi về nhà thăm thím Trương, bà rất nhớ anh!"

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv