Chồng Xấu Đến Quấy Rối

Chương 2



"Bà, bà yên tâm, bác sĩ đã nói bà chỉ bị bệnh nhẹ thôi, huống chi một khi đã lớn tuổi, thân thể sẽ trở nên suy yếu, cho nên bà không được suy nghĩ lung tung, biết không?" Bên trong phòng bệnh, Hà Văn Tĩnh tự tay đút từng miếng từng miếng cháo thịt nạc chính mình nấu cho một bà lão đã có nhiều nếp nhăn trên khuôn mặt, "Nào, ngoan, bà ăn hết bát cháo này đi."

"Văn Tĩnh, cháu không cần ngày nào cũng tới bệnh viện chăm sóc bà, cháu không phải đã tìm được việc rồi sao? Mấy ngày nay, cả ngày ở đây chăm sóc bà, nếu như bị ông chủ đuổi việc sẽ không tốt. . . . . ."

"Không sao đâu..., bà, ông chủ của cháu là người rất tốt, cháu nói với anh ấy là bà ngã bệnh, cho nên anh ấy không nói hai lời lập tức cho cháu nghỉ cả một tháng." Hà Văn Tĩnh không muốn cho bà biết mình bây giờ đã thất nghiệp, tránh không để cho bà vì mình mà lo lắng.

Một tuần trước, sau khi bà đi chợ mua thức ăn không cẩn thận té xỉu, được người đi đường tốt bụng đưa đến bệnh viện. Bác sĩ nói bà bị bệnh tim, tình huống rất nguy hiểm, phải nằm viện quan sát đồng thời cũng không thể bị kích thích.

"Bà nội, ăn cháo xong rồi, bà ăn táo đi." Hà Thụy Khải hết sức khéo léo cầm trái táo mình vừa mới gọt xong đưa đến bên giường của bà.

"Ngoan!" Bà lão thương yêu xoa đầu Thụy Khải, "Văn Tĩnh, bác sĩ nói bà còn bao lâu nữa mới có thể xuất viện?"

"Bà, bác sĩ nói bà phải điều dưỡng thân thể thật khỏe mạnh, cho nên việc xuất viện phải để cho bác sĩ xem xét, đến khi biết chính xác thời gian được xuất viện, cháu lập tức đón bà về nhà được không?"

"Nhưng mà tiền thuốc rất cao. . . . . ." Bà lão lo lắng nhìn Văn Tĩnh.

"Không sao, những việc này cứ giao cho cháu là được rồi." Cô an ủi bà, gạt lại tóc, "Bà nội, ăn táo, đây là Thụy Khải nhà chúng ta tự tay gọt cho bà, cho nên bà nhất định phải ăn hết nha?"

Bà lão giống như nghe lời đứa bé nói cầm quả táo lên chậm rãi ăn hết, một lúc sau, bà nằm ở trên giường, từ từ ngủ thiếp đi, Hà Văn Tĩnh cẩn thận lấy chăn đắp kín cho bà, sau đó im lặng dắt tay con trai ra khỏi phòng bệnh.

Vừa đi đến ngoài cửa, đã nhìn thấy bác sĩ trưởng điều trị cho bà chậm rãi đi tới bên này, cô khẽ mỉm cười, "Bác sĩ Trương, anh khỏe chứ!"

"Cô Hà, vừa đúng lúc, tôi có chuyện muốn nói với cô." Bác sĩ trưởng kéo cô qua một bên, "Trong thời gian quan sát bệnh tình của bà, chúng tôi phát hiện trái tim của bà 50% là có tình trạng tắc mạch máu, nếu như không làm phẫu thuật sớm, rất có thể sẽ nguy hiểm đến tính mạng."

"Cái gì? Anh nói là phẫu thuật?" Hà Văn Tĩnh không nhịn được khẽ cao giọng nói .

"Chúng tôi đã suy tính đến vấn đề tuổi tác của bà, nhưng nếu như không mau làm phẩu thuật, chúng tôi không chắc chắn lần sau nếu bà phát bệnh còn có thể cứu được hay không. . . . . ."

"Không thể nào, việc này không thể nào! Bà vẫn luôn khỏe mạnh, không thể nào cứ như vậy mà rời đi nhân gian. . . . . ."

"Cô Hà, chúng tôi cũng không muốn xảy ra chuyện như vậy, tôi biết bà không có người thân nào, chỉ có cô là người duy nhất chăm sóc bà, nếu như muốn làm ca phẫu thuật này, chi phí cho phẫu thuật cũng tương đối cao. . . . . ."

"Chi phí làm phẫu thuật khoảng bao nhiêu?"

"Tính sơ qua, toàn bộ chi phí cho phẫu thuật cũng cần khoảng ba trăm vạn."

"Ba. . . . . . Ba trăm vạn?" Nghe đến số tiền này, đối với Hà Văn Tĩnh quả thật giống như tiếng bom nổ.

" Cô Hà, cô hãy suy nghĩ thật kỹ, tôi hi vọng cô có thể sớm cho tôi câu trả lời chắc chắn." Bác sĩ vỗ vỗ vai cô, sau đó xoay người rời đi.

"Mẹ!" Hà Thụy Khải từ đầu đến cuối chưa nói câu nào không nhịn được kéo cánh tay của cô, "Chú bác sĩ nói bà nội rất nhanh sẽ qua đời có phải không?"

"Sẽ không!" Hà Văn Tĩnh nhanh chóng lắc đầu một cái, " Bà là người tốt nhất trong thế giới này, bà sẽ không chết ." Đầu óc cô rối loạn, ‘ba trăm vạn’, khoản tiền này đối với cô mà nói thật sự là quá lớn, hơn nữa, trước mắt cô vẫn còn đang thất nghiệp, trong khoảng thời gian ngắn cô có thể đi đâu lấy ba trăm vạn làm chi phí phẫu thuật?

Bởi vì bà bệnh nên cô đã đem tất cả tích góp trong mấy năm nay tiêu xài gần hết, hiện tại lại cần đến ba trăm vạn, coi như cô có đi bán mình cũng không đáng ba trăm vạn. . . . . .

Dắt tay con trai, tâm tình Hà Văn Tĩnh cực kém đi qua hành lang dài của bệnh viện.

"Mẹ, bên kia là chú rất đẹp trai mà con biết nha!" Hà Văn Tĩnh đang phiền loạn suy nghĩ đột nhiên bị con trai cắt đứt, theo tay nhỏ bé của con trai chỉ, chỉ thấy trước cửa khoa phụ sản, có một người đàn ông đẹp trai, vóc dáng cao lớn đang ngồi.

Anh mặc áo sơ mi màu trắng bạc, quần tây, nhìn tổng thể, khiến cho người ta cảm thấy một loại sạch sẽ không thể nói thành lời. Nhìn kỹ, khi thấy gương mặt người đó, lại chính là người đàn ông thích sạch sẽ vô tình trước mặt mọi người làm cho cô mất việc kia!

Sau khi nhìn thấy khuôn mặt đó, Hà Văn Tĩnh tức giận nhưng cũng không đi tới đánh anh ta, cô nheo nheo tròng mắt hết sức ác ý đi tới trước cửa khoa phụ sản.

"Tôi nói, anh đẹp trai này, nhìn qua tại sao lại quen mắt như vậy, thì ra là ông chủ yêu sạch sẽ của tôi nha." Cô ngoài mặt thì cười nhưng trong lòng không cười, xuất hiện trước mặt Sở Dực Nghiêu, hơn nữa còn ôm ngực ra oai, bày ra dáng vẻ khiêu khích, mắt liếc về phía trước cửa khoa phụ sản, khóe miệng lộ ra nụ cười mỉm đùa cợt. "Ông chủ, anh ngồi ở trước cửa khoa phụ sản, không phải là làm cho cô gái nào lớn bụng tới đây phá thai chứ?"

Sở Dực Nghiêu khẽ nâng mắt lên, đứng ở trước mặt anh là cô gái trẻ có mái tóc dài, khuôn mặt cô không tệ, da trắng noãn, ngũ quan cân đối, nhất là đôi mắt kia, to mà sáng ngời, đôi môi đẹp đẽ vẫn còn toát ra chút châm chọc, anh khẽ chau mày, trong dầu đang cố gắng tìm kiếm gương mặt này .

"Tên thích sạch sẽ kia, không phải là anh không biết tôi chứ?" Hà Văn Tĩnh bực bội đưa khuôn mặt của mình tiến tới trước mặt anh, "Tôi chỉ không cẩn thận phun một ít nước vào người anh, anh lại lợi dụng quyền thế của mình sa thải tôi, làm ông chủ thì giỏi lắm sao? Ông chủ lớn mà lại không để ý đến cảm thụ của người khác tùy tiện lợi dụng việc công báo thù riêng sao?"

Sở Dực Nghiêu trầm giọng nói, "Cô, là người ở trước cửa khách sạn, obasan *?" Không thể nào! Cô gái đó tại sao có thể có khuôn mặt trẻ như vậy? Chẳng lẽ cô ở đây là để làm phẫu thuật chỉnh hình? Trong trí nhớ của anh bà cô kia dáng vẻ thật nhếch nhác, nhưng trước mắt anh, cô gái này dáng dấp thật tinh xảo đáng yêu.

(*obasan: trong tiếng Nhật là bác, bà cô)

"Obasan" nghe ba chữ ấy, Hà Văn Tĩnh càng thêm tức giận, "Trên thực tế tôi cảm thấy tuổi của tôi đã già có thể làm bà nội của anh được rồi, nếu như anh hiểu lễ phép, đến đây. . . . . ." Cô đưa tay kéo con trai của mình đến trước mặt Sở Dực Nghiêu, "Đây là con trai tôi, gọi chú đi!"

"Chú!" Hà Thụy Khải thật biết điều lập tức gọi một tiếng.

"Đứa trẻ ngốc, mẹ đang nói anh ta phải gọi con là chú”, con trai cô sao lại ngốc như vậy.

Hà Thụy Khải có chút hơi khó hiểu chớp chớp đôi mắt to, "Nhưng mà mẹ. . . . . ."

Nét mặt Sở Dực Nghiêu cũng hiện lên chút kinh ngạc, bé trai khả ái trước mắt này không phải là cậu bé anh đã từng gặp mặt một lần không lâu trước đây ở cửa hàng tiện lợi kia sao? Chẳng lẽ cậu bé là con trai của cô gái này? Không thể nào, đứa bé thiên chân đáng yêu như vậy sao có thể là con trai của cô gái đanh đá, ngang ngược này chứ?

"Con trai, con biết không? Chính tên khốn này đã làm hại mẹ con thất nghiệp ở nhà sống bằng tiền dành dụm, mẹ cho con biết nha, người này không chỉ xấu tính, lòng dạ hẹp hòi, hơn nữa còn là một tên siêu cấp bại hoại. Nếu như sau này đi trên đường không cẩn thận nhìn thấy hắn, nhớ nhất định phải cầm cục đá nhỏ ném cái mông của hắn, còn phải dùng súng nước phun vào mặt hắn, ngoài ra mẹ cũng không để ý con ở trên xe hắn đốt pháo. . . . . ."

"Cô dùng phương pháp này giáo dục con trai sao?" Sở Dực Nghiêu có chút không tán thành, nhìn chằm chằm Hà Văn Tĩnh.

"Như thế nào?" Cô tức giận, giương cằm, "Dù sao cũng hơn anh, cái đồ ngụy quân tử (đạo đức giả), thích bày ra bộ mặt lạnh chết người, lại giả bộ làm ra vẻ thích sạch sẽ, ngoài mặt cao quý ưu nhã, sau lưng còn không phải là tác phong bất chính, làm con gái người ta lớn bụng cho nên phải tới đây phá thai sao, nếu không một người đàn ông làm sao lại xuất hiện tại khoa phụ sản chứ?"

Sở Dực Nghiêu lười phải đôi co với cô, có chút không nhịn được trừng mắt nhìn cô một cái, "Cô, loại phụ nữ này cũng có thể gả được, có thể thấy được trời cao thật không công bằng." Con trai của cô cực kỳ đáng yêu, nhưng cô lại cực kỳ đáng ghét, chẳng những nói năng ác độc, cử chỉ thô tục, ngay cả tư tưởng cũng bẩn thỉu ghê tởm, đến tột cùng là người đàn ông nào không có mắt, không những cưới cô còn gieo giống tốt, để cho cô sinh ra một tiểu bảo bối ôn lương khả ái như vậy.

"Này, anh nói lời này là có ý gì?"

"Ý như trong lời nói!" Sở Dực Nghiêu từ trước đến giờ lười phải giao thiệp với loại phụ nữ thô tục này, nhất là trên người cô mặc một bộ quần áo vỉa hè giá rẻ, cổ áo còn có vài vết bẩn, chắc hẳn là hai ngày chưa thay quần áo, thật sự là bẩn chết đi được! Được rồi! Anh thừa nhận anh có khuynh hướng thích sạch sẽ mãnh liệt, không thể tha thứ bất kỳ cái gì bẩn nào xuất hiện trước mắt.

Cô gái này ăn mặc thật sự quá đáng lắm rồi, lần trước lại còn dùng vòi nước phun vào người anh. Cô đã thành công khi khiến anh tức giận, mặc kệ có công bằng với cô hay không, đã phạm vào điều cấm kỵ của anh, kết quả sẽ rất thảm, lần trước anh mới chỉ đuổi việc cô mà không phải sai người ném cô xuống biển làm mồi cho cá mập, là đã nương tay với cô rồi.

Hà Văn Tĩnh tức gần chết, vọt tới trước mặt anh tức giận nói: "Tôi nói cho anh biết, tôi không chỉ gả được, mà còn gả cho người đàn ông anh tuấn nhất, có tiền nhất, dịu dàng nhất! Như thế nào? Đố kị sao?"

"Mẹ!" Hà Thụy Khải lắc lắc cánh tay của cô, "Nếu như mà con nhớ không lầm, từ nhỏ đến lớn con chưa từng được nhìn thấy ba!" Một câu nói, làm Hà Văn Tĩnh mới vừa rồi còn hả hê hí hửng nhất thời đỏ mặt, đứa trẻ đáng chết làm cho cô thật mất mặt.

Sở Dực Nghiêu ưu nhã gác đôi chân dài lên, vẫn ngồi tại chỗ không nhúc nhích, không nhịn được trầm giọng cười một tiếng, "Thì ra là một người mẹ đơn thân chưa lập gia đình, cô nói tác phong của tôi bất chính, tôi thấy tác phong của cô hình như cũng không có gì khác biệt."

"Này, anh. . . . . ."

"Nghiêu Nghiêu. . . . . ." Đúng lúc này, cửa phòng khoa sản mở ra, một cô gái trẻ béo mập, trắng nõn từ bên trong đi ra, đôi tay cô gái cẩn thận từng li từng tí ôm bụng mình, chậm rãi bước ra ngoài .

"Hàm Hàm. . . . . ." Thấy chị ra ngoài, Sở Dực Nghiêu lập tức đứng lên, đi đến đỡ cánh tay cô, "Bác sĩ nói thế nào?"

Đối phương nở một nụ cười, "Đương nhiên là mẹ tròn con vuông . . . . . ." Hà Văn Tĩnh bị gạt qua một bên, sau khi thấy một màn này, không nhịn được lạnh run người.

Nghiêu Nghiêu? Hàm Hàm? Thật là khiến người khác buồn nôn, thấy người ta vợ chồng son thân mật khăng khít, cô vốn định dắt tay con trai xoay người rời đi, nhưng mắt đen lay động, một tia ác ý đùa giai hiện lên trong đầu cô.

"Thụy Khải!" Đột nhiên, âm thanh của cô ở hành lang bệnh viện có vẻ cực kỳ chói tai, "Ba con quả nhiên là người đàn ông xấu xa không có lương tâm, bội tình bạc nghĩa, vứt bỏ hai mẹ con ta, bảy năm liền không quan tâm lo lắng, làm hại hai mẹ con ta chịu cực khổ, hiện tại chúng ta rốt cuộc tìm được hắn, nhưng bên cạnh hắn lại có nữ nhân khác. . . . . . Ô ô. . . . . . Thụy Khải, mệnh của mẹ con ta thật là khổ. . . . . ."

Hà Thụy Khải thoáng cái đã bị mẹ bắt được, không nhịn được mở miệng nhỏ nhắn nói, "Mẹ, ai là ba con nha?"

Hà Văn Tĩnh lập tức đưa ngón tay chỉ vào mũi Sở Dực Nghiêu, "Là hắn! Con trai, mẹ nói cho con biết, nhớ năm đó mẹ con còn trẻ, xinh đẹp như một đóa hoa hồng nở rộ, ba con thật không có lương tâm, dùng hết thủ đoạn theo đuổi mẹ, mẹ nhất thời mắc mưu của hắn, hắn đem con chế tạo ra sau đó lại trở mặt không nhận con, ô. . . . . . Con trai bảo bối của mẹ, mệnh con thật là khổ, lại có người ba không có lương tâm như vậy. . . . . ." Trong nháy mắt, Sở Dực Hàm cùng với Sở Dực Nghiêu đang đi đến đồng thời giật mình đứng nguyên tại chỗ.

Nhìn bộ dáng ác ý đùa giai của Hà Văn Tĩnh, sắc mặt của Sở Dực Nghiêu lập tức trở nên khó coi, "Cô đang giở trò quỷ gì vậy?" Anh tức giận gầm nhẹ.

"Ba? Chú chính là ba cháu sao?" Hà Thụy Khải hết sức thân mật chạy tới bắt lấy cánh tay Sở Dực Nghiêu, ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn thiên chân vô tà lên, "Ba, tại sao cho tới bây giờ ba cũng không tới gặp con và mẹ, chẳng lẽ ba không thích chúng con sao?" Sở Dực Nghiêu bị đứa bé kéo tay hơn nữa còn gọi anh là ba, anh có cảm giác ánh mắt của mọi người đều đang tập trung ở trên người anh.

"Nghiêu Nghiêu? Chuyện này rốt cuộc là thế nào? Chẳng lẽ đứa bé này thật sự là con của em sao?"

"Hàm Hàm, chị đừng nghe người phụ nữ này nói vớ nói vẩn."

"Này, tôi nào có nói vớ nói vẩn?" Hà Văn Tĩnh núp ở một bên vừa xem náo nhiệt vừa xấu xa nhìn anh nháy nháy mắt, "Anh vốn là một người đàn ông xấu xa bội tình bạc nghĩa. . . . . ."

"Cô gái này. . . . . ." Sở Dực Hàm chậm rãi đi tới trước mặt Hà Văn Tĩnh, ôm lấy cánh tay cô, "Đứa bé kia thật sự là con của cô và em trai tôi sao?"

"Cái gì? Em trai cô?" Lúc này đổi lại là Hà Văn Tĩnh kinh ngạc.

"Đúng nha!" Sở Dực Hàm khẽ mỉm cười, "Tôi tên là Sở Dực Hàm, chồng tôi đi Pháp công tác, cho nên Nghiêu Nghiêu đi theo tôi tới bệnh viện khám thai, cô gái, cô ngàn vạn lần không được hiểu lầm quan hệ giữa hai chúng tôi."

"Hả? Chị?" Hà Văn Tĩnh nét mặt bắt đầu thay đổi, có chút khẩn trương, "Cô. . . . . . Cô là chị anh ấy?" Ông trời! Chuyện làm sao lại phát triển đến mức này? Thật là mất mặt.

"Bé ngoan, mau tới đây cho cô xem một chút. . . . . ." Sở Dực Hàm dịu dàng gọi Hà Thụy Khải đến trước mặt mình dò xét cẩn thận, "Trời ạ! Thật là giống Nghiêu Nghiêu khi còn bé như đúc, nói cho cô, cháu năm nay mấy tuổi? Tên gọi là gì?"

Hà Thụy Khải rất ngoan ngoãn nghiêng đầu nhỏ trả lời, "Cháu năm nay sáu tuổi rưỡi, tên của cháu là Hà Thụy Khải!"

"Hàm Hàm, em căn bản không biết người phụ nữ này. . . . . ."

"Đúng nha!" Hà Văn Tĩnh thấy mình đùa giỡn quá đà rồi, thật là xấu hổ, vốn định đổ toàn bộ chuyện này lên tên đàn ông xấu xa kia, không ngờ sự việc lại thay đổi biến khéo thành vụng, cô bắt lấy con trai, "Chị này, thực ra tôi biết rõ tôi cùng Thụy Khải nhà tôi xuất thân bần hàn, không có địa vị xã hội, chúng tôi cũng biết là chúng tôi không xứng với em trai thân phận cao quý vĩ đại của chị. Yên tâm đi, hai chúng tôi là người đàng hoàng, tự mình biết mình, chuyện ngày hôm nay đơn thuần chỉ là một hiểu lầm, cho nên chị à, chị ngàn vạn lần không cần suy nghĩ nhiều, tôi và Thụy Khải nhà tôi chắc chắn sẽ không dây dưa với em trai chị. Thật xin lỗi, chúng tôi còn có việc cho nên sẽ không quấy rầy nữa, Sở tiên sinh, hẹn gặp lại! Chị gái của Sở tiên sinh, hẹn gặp lại!" Nói một hơi, Hà Văn Tĩnh vội vàng kéo con trai chạy đi.

"Ba, hẹn gặp lại! Cô, hẹn gặp lại." Lúc gần đi, Hà Thụy Khải còn phất tay với hai người.

"Này, này. . . . . . Chờ một chút ..., cô gái, tôi còn chưa nói hết. . . . . . Này. . . . . ." Sở Dực Hàm kêu rát cổ họng, nhưng Hà Văn Tĩnh vẫn kéo con trai chạy đi.

"Nghiêu Nghiêu, chuyện này rốt cuộc là như thế nào?" Sở Dực Nghiêu bị người phụ nữ kia làm cho bể đầu sứt trán, nhìn chằm chằm hướng Hà Văn Tĩnh trốn chạy, không khỏi bừng bừng tức giận. Người phụ nữ kia, đùa giỡn xong phủi mông một cái liền bỏ chạy, anh gần đây rốt cuộc đã gặp phải cái vận xui xẻo gì vậy?

"Dực Nghiêu, cháu thật sự có một đứa con riêng ở bên ngoài sao?" Mới vừa bước vào cửa nhà, ông nội của anh, cũng chính là người có tiếng tăm lừng lẫy trên thương trường – Sở Thiệu Thiên chống gậy nhìn anh hỏi câu hỏi khiến anh đau đầu.

Sở Dực Nghiêu trong tay còn cầm chìa khóa xe, nhìn thấy bên trong phòng khách ngoài ông nội ra, còn có chị gái bảo bối của anh - Sở Dực hàm.

Trong nháy mắt, anh đã hiểu được tất cả, nhất định là chị gái anh nhiều lời, đem chuyện phát sinh ở bệnh viện ngày hôm qua nói cho ông nội biết.

"Không có!" Anh lười phải giải thích, xem ra miệng của con gái quả nhiên còn nhanh hơn súng máy.

Cô gái không thông minh giống như Hàm Hàm đây, anh thật nghi ngờ ban đầu An Phái Nam – một người thông minh, tinh anh trong thương giới làm sao lại yêu chị anh, yêu đến chết đi sống lại.

"Nhưng Hàm Hàm cũng đã đem những chuyện xảy ra ngày hôm qua kia kể lại cho ông nghe, nó còn nói cậu bé kia dáng dấp hết sức giống cháu."

"Ông nội, ở trên thế giới này, người xa lạ cùng người xa lạ lớn lên giống nhau nhiều không kể xiết, với lại cháu cảm thấy đứa bé kia dáng dấp không giống cháu một chút nào, đừng quên cháu mới hai mươi lăm tuổi. . . . . ."

"Ông nội, cháu nói cho ông biết nha. . . . . ." Sở Dực Hàm đang ăn ô mai, thân mật chạy đến ngồi trước mặt ông nội, "Cậu bé đó với Nghiêu Nghiêu nhà chúng ta khi còn bé có ít nhất tám phần giống nhau, bởi vì khuôn miệng đứa bé kia giống mẹ nên không giống, còn mắt, mũi cùng Nghiêu Nghiêu khi còn bé giống nhau như đúc. Lúc ấy, sau khi cháu nhìn thấy cũng không dám tin, hơn nữa, ông biết không? Bọn họ không chỉ dáng dấp lớn lên giống nhau, ngay cả vẻ mặt đều giống như đúc ra từ một khuôn vậy."

"Thật?" Sở Thiệu Thiên bắt đầu động lòng, "Hàm Hàm, tên đứa bé kia gọi là gì?"

"Cậu bé tự giới thiệu tên là Hà Thụy Khải."

Ông lão dùng gậy đánh mấy tiếng lên sàn nhà, "Dực Nghiêu, lập tức đi đưa đứa bé kia tới đây cho ông xem ." Ông chính là căn cứ vào nguyên tắc "thà giết lầm còn hơn bỏ sót" , nên mới suy nghĩ đưa ra yêu cầu này, đơn giản là vì cháu gái bảo bối của ông sẽ không nói khoác, ông tin tưởng 100% có đứa bé như vậy.

Mặc dù ông cũng tin tưởng cháu trai của ông ở bên ngoài sẽ không làm loạn, nhưng là. . . . . . Người trẻ tuổi, chuyện như vậy ai có thể bảo đảm đây?

"Ông nội, đầu óc chị ấy có vấn đề, chẳng lẽ ông cũng điên khùng giống chị ấy sao?"

"Nghiêu Nghiêu. . . . . ." Sở Dực Hàm lập tức mất hứng nhíu chân mày, chu môi oán giận: "Em lại còn nói người ta đầu óc có vấn đề. . . . . ."

"Đứa bé kia đã sắp bảy tuổi rồi, mà cháu mới hai mươi lăm tuổi, cháu làm sao có thể cùng người khác sinh con năm mười tám tuổi, cháu xin hai người dùng đầu óc suy nghĩ một chút, hai người cảm thấy cháu sẽ vô duyên vô cớ có một đứa con trai lớn như thế sao?" Nói tới chỗ này, anh đột nhiên giật mình.

Đột nhiên nhớ tới việc đã trải qua năm mười tám tuổi ấy, trong đầu không khỏi hiện ra khuôn mặt trang điểm rất đậm của một cô gái, lúc ấy anh bị một cô gái yêu nến mình bỏ thuốc, kết quả là trong lúc hồ đồ đã cùng cô gái kia xảy ra tình một đêm, sau đó anh lại đi du học ở Mỹ, mấy năm liền cũng không trở về .

Cũng bắt đầu từ lúc đó, anh mới hình thành khuynh hướng thích sạch sẽ mãnh liệt, trong lòng càng sinh ra sợ hãi đối với phụ nữ, bởi vì kinh nghiệm tình dục kia, tuyệt đối là bi kịch thê thảm trong cuộc đời của anh.

Cũng chính vì vậy mà anh cự tuyệt, không nói yêu thương với phụ nữ, càng thêm cự tuyệt tiệc xem mắt mà ông nội và chị gái sắp xếp cho anh, mỗi lần anh đều lấy cớ tuổi mình vẫn còn nhỏ lấp liếm cho qua chuyện. Vì thế, tâm lý muốn ôm chắt của ông nội càng ngày càng mãnh liệt, nên sau khi nghe chị gái anh nói như thế mới vội vàng đòi anh đưa chắt nội về.

Khuôn mặt già nua của ông lão lộ ra vẻ uy nghiêm, "Ai biết được lúc cháu đi du học ở bên ngoài có ăn chơi đàng điếm hay không?"

"Ông nội. . . . . ."

"Dực Nghiêu, chị gái cháu cũng đã sắp sinh đứa thứ 2 rồi, nhưng cháu cho tới bây giờ vẫn chưa dẫn một người bạn gái nào về cho ông nội xem một chút, ông mặc kệ, cháu nhất định phải nhanh chóng kết hôn sinh chắt trai cho ông hoặc là đưa đứa bé giống cháu đó về nhà cho ông xem, hai chọn một, cháu tùy tiện chọn một thôi."

Cái thằng đáng ghét rốt cuộc nó có hiểu hay không, ông đã lớn tuổi, cũng không còn sống được bao lâu nữa, chỉ mong được nhìn thấy nó mau chóng lập gia đình, ông mới có thể yên tâm rời đi.

"Ông nội. . . . . ." Sở Dực Nghiêu có chút dở khóc dở cười, nhíu mày, "Cháu mới hai mươi lăm tuổi. . . . . ."

"Hai mươi lăm tuổi thì thế nào? Lúc ông bằng tuổi cháu, cha của các cháu đã chạy khắp nơi rồi." Sở Thiệu Thiên đột nhiên nâng khuôn mặt lên, "Dĩ nhiên, nếu như cả 2 cháu đều không chọn, ông không thể làm gì khác hơn là thay cháu lựa chọn, tháng sau bác Lạc của cháu – Lạc Hào sẽ mang theo con gái của mình - Á Á tới tham dự tiệc mừng thọ của ông, đến lúc đó nếu như cháu còn chưa giải quyết vấn đề hôn nhân, ông sẽ quyết định để cho cháu cùng Á Á kết hôn." Nghe đến đó, nét mặt Sở Dực Nghiêu trở nên cực kỳ khó coi.

Anh đối với cái tên Lạc Ny Á này có thể nói là căm thù đến tận xương tuỷ, người phụ nữ kia, là bạn học cùng lớp lúc anh học đại học, cậy vào tiền tài quyền thế hùng hậu trong nhà mình mà xảo trá, tùy hứng, muốn làm gì thì làm. Năm đó, anh mới vừa bước vào trường, Lạc Ny Á liền xem anh là mục tiêu theo đuổi, dùng mọi thủ đoạn đối với anh.

Sau khi bị anh từ chối đến N lần, lại còn dám len lén hạ thuốc vào đồ uống của anh, muốn làm anh ngoan ngoãn bó tay đi vào khuôn khổ, thật may là ý chí của anh đủ kiên cường, mới tránh được âm mưu của người phụ nữ đó.

Mà hôm nay, ông nội lại đề nghị để cho anh và Lạc Ny Á kết hôn - Lạc Ny Á – người khiến anh căm thù đến tận xương tuỷ kia sao, đùa gì thế?

"Ông nội, cháu mới vừa trở về nước tiếp nhận sự nghiệp của ông, hôn nhân là chuyện lớn, tạm thời còn chưa muốn nghĩ tới, huống chi Hàm Hàm đã sinh cho ông một đứa chắt trai khả ái rồi, nếu như ông sốt ruột muốn ôm chắt, ông đến An gia cùng ba của An Phái Nam chém giết đưa Vũ Nam trở lại chơi. Cháu đột nhiên nhớ đến khách sạn còn có chuyện cần cháu trở về làm, cháu đi trước. . . . . ."

"Sở Dực Nghiêu, thằng cháu bất hiếu, tên xấu xa, nếu như cháu không muốn phải kết hôn với Lạc Ny Á thì mau đưa đứa bé Hàm Hàm nói kia về nhà cho ông nhìn xem. . . . . ."

Không để ý tới lời nói của ông nội, anh xoay người, rời khỏi nhà, lái chiếc xe thể thao của mình trên đường phố, dưới ánh đèn đường sáng trưng, đột nhiên, sâu trong đáy lòng anh dần hiện ra một tia phiền não.

Bất giác, khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu của Hà Thụy Khải rất tự nhiên hiện ra trước mắt anh, ngay cả chính anh cũng cảm thấy rất kỳ quái, Hàm Hàm không nói thì anh cũng không phát hiện, đứa bé kia gương mặt thật đúng là rất giống gương mặt anh khi còn bé.

Hơn nữa khi cậu bé gọi mình là ba, anh phát hiện ngực mình bỗng nhiên sẽ rung động mà không thể giải thích được vì sao lại như vậy, cảm giác đó hết sức mãnh liệt. Anh làm sao có thể sinh ra cái loại cảm xúc kỳ quái đó với một đứa bé xa lạ? Lúc tỉnh táo lại anh mới phát hiện ra, trong lúc bất tri bất giác đã lái xe chạy đến cửa hàng tiện lợi từng tới một lần trước đây không lâu.

Anh đột nhiên cảm thấy hành vi của mình có chút buồn cười, chính anh cũng không giải thích được tại sao mình lại đi tới nơi này?

"Ba. . . . . ."

"Ba. . . . . ." Trong lúc anh đang đứng ngẩn người, thì bên tai truyền tới tiếng trẻ con kêu gọi, một cậu bé đáng yêu mặc trang phục hải quân màu trắng từ bên trong cửa hàng tiện lợi chạy đến. Trong nháy mắt, ngực Sở Dực Nghiêu lại một lần nữa căng thẳng, anh vậy mà lại gặp được cậu bé ở chỗ này.

"Ba, ba tới tìm con sao?" Hà Thụy Khải xách theo hai chai bia, chạy tới trước xe của anh, trên khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp còn nở nụ cười thật đáng yêu.

Sở Dực Nghiêu không nhịn được xuống xe, xoa tóc cậu bé, "Chú không phải ba của cháu, cháu nhận lầm người rồi."

"Làm sao có thể?" Hà Thụy Khải đột nhiên nhíu mày, "Mẹ nói chú là ba cháu, vậy chú nhất định là ba cháu, chẳng lẽ ba không thích con cho nên mới bỏ rơi con và mẹ sao?"

"Không phải vậy. . . . . . Thật ra thì. . . . . ." Sở Dực Nghiêu không biết nên thảo luận loại chuyện này cùng một đứa trẻ như thế nào, hiện tại anh có chút căm hận cái bà cô trẻ tuổi kia, lại có thể nói giỡn như vậy.

Nhìn thấy trong tay cậu bé còn xách theo bia, anh không nhịn được nhíu chân mày, "Mẹ cháu lại sai cháu đi mua bia sao?"

Hà Thụy Khải ngoan ngoãn gật đầu, "Mẹ nói hôm nay mẹ đi ra ngoài tìm việc làm, nhưng không tìm được, cho nên mẹ nói muốn ăn mừng ngay lập tức."

Sở Dực Nghiêu không nhịn được cười ra tiếng, "Không tìm được công việc cũng muốn ăn mừng sao?"

"Mẹ nói sau khi ăn mừng tâm tình sẽ trở nên tốt hơn, sau đó, mẹ sẽ tiếp tục đi tìm việc làm, nói chuyện cùng người ta sẽ mang theo tâm tình tốt hơn, như vậy tỷ lệ tìm việc làm thành công sẽ trở nên rất cao."

"Đây là cái lý luận quái quỷ gì vậy?" Sở Dực Nghiêu không khỏi than thở, chỉ cần vừa nghĩ tới mẹ của Thụy Khải, anh liền tức giận ghê gớm, trong lúc bất chợt, anh đem bé trai trước mắt ôm vào trong ngực của mình, "Dẫn chú đi gặp mẹ cháu được không?" Họa là do cô gây ra, nếu như không để cho cô đi dọn dẹp cục diện rối rắm này, anh thật không biết mình phải làm thế nào để giải quyết mọi việc.

Hết cách rồi, nếu ông nội yêu quý của anh đã cố chấp thì mười đầu bò đều kéo không lại, anh dám cam đoan rằng nếu như anh không nhanh chóng giải quyết xong chuyện này, không quá ba ngày, ông nội anh sẽ tự mình phái người đi điều tra hai mẹ con này, sau đó sẽ là bắt cóc, cho đến lúc đó sự tình thật sự sẽ rối loạn.

Năm phút sau, Sở Dực Nghiêu được bé trai dẫn tới một khu nhà trọ mười bảy tầng cũ kỹ cách cửa hàng tiện lợi không xa, nhìn thấy khung cảnh ác liệt này, trên khuôn mặt tuấn mỹ của Sở Dực Nghiêu liền hiện lên sự chán ghét.

Chỗ này là chỗ cho người ở sao? Chẳng những khung cảnh âm u, hơn nữa còn tản ra mùi thức ăn đã để lâu đến gay mũi, càng khó chịu hơn là, mới vừa ra khỏi thang máy, đã thấy Hà Văn Tĩnh trên mặt đắp mặt nạ giá rẻ, hai chân đi đôi dép màu hồng phấn có vài vết bẩn, trên người mặc một bộ quần áo ngủ in hình hoa mẫu đơn.

Bộ quần áo này màu sắc ban đầu rõ rang là màu xanh lam đậm, nhưng hôm nay đã biến thành màu xanh đen, hiển nhiên đã rất nhiều ngày chưa giặt.

Trong lúc anh quan sát người phụ nữ kia, Hà Thụy Khải bị ôm vào trong ngực toét miệng cười, hưng phấn hô: "Mẹ, mau nhìn, ba tới nhà chúng ta rồi này."

Hà Văn Tĩnh buộc tóc lên thật cao, trên mặt đeo một lớp mặt nạ màu trắng, sau khi nhìn thấy rõ người đàn ông đang ôm con trai mình, lập tức đề cao cảnh giác. Cô đột nhiên vứt bỏ thùng rác trong tay chạy đến trước mặt Sở Dực Nghiêu một tay ôm lấy con trai của mình, "Tên thích sạch sẽ kia, làm sao anh lại xuất hiện ở nhà tôi? Anh muốn làm gì Thụy Khải của tôi?"

"Sở Dực Nghiêu!" Anh không vui cau mày, trừng mắt nhìn lớp mặt nạ còn đáng sợ hơn quỷ của cô.

"Cái gì?"

"Tên của tôi là Sở Dực Nghiêu!" Anh cúi đầu nhìn người phụ nữ trước mắt thấp hơn mình một cái đầu , "Không được gọi tôi là tên thích sạch sẽ kia!" Cách xưng hô này cho anh cảm giác rất châm chọc.

"Tôi không quan tâm anh là Sở Dực Nghiêu hay là tên thích sạch sẽ kia, tôi đang hỏi anh, anh tại sao lại xuất hiện ở nhà tôi?"

Cô đột nhiên cô đưa chai bia ở trong tay con trai tới trước gương mặt tuấn tú của anh, "Nói, tại sao anh lại ôm con trai tôi?"

Sở Dực Nghiêu không nhịn được lườm cô một cái, "Nó vào giờ phút này vẫn an toàn, vẫn còn sống."

"Vậy anh tới nhà tôi làm gì?"

Tính tình của người phụ nữ này thật đúng là không phải kém bình thường, anh bĩu môi, phẫn hận thở ra một hơi, cắn răng nghiến lợi nói: "Tôi tới tìm ‘mẹ của con trai tôi’ nói chút chuyện!" Giọng điệu đầy châm chọc còn đặc biệt nhấn mạnh mấy chữ " mẹ của con trai tôi" nữa .

Hừ, cô không biết chết sống diễn trò nói giỡn, hiện tại kinh động đến ông nội anh, anh chờ xem cô giải quyết chuyện này như thế nào.

"Ah. . . . . ." Đột nhiên nghe anh nhắc đến chuyện này, cô không nhịn được chột dạ .

Nhìn dáng vẻ chột dạ của cô, Sở Dực Nghiêu cao ngạo khoanh tay lại, "Ngày hôm qua ở bệnh viện, cô ở ngay trước mặt chị gái tôi diễn cái trò đùa giỡn kia, làm hại ông nội tôi cho là tôi có con riêng ở bên ngoài với cô, chuyện này mang đến cho nhà chúng tôi kinh ngạc không nhỏ, nếu việc này do cô gây ra, như vậy tự nhiên phải để cho cô giải quyết. . . . . ."

"Tôi...tôi tại sao phải giải quyết chuyện của nhà anh?" Hà Văn Tĩnh ôm con trai đi ngược vào trong phòng, khi cô lui lại đến bên trong nhà, Sở Dực Nghiêu đột nhiên lấy tay ngăn cửa lại.

Đôi mắt anh hung ác nham hiểm nhìn cô chằm chằm, " Cô Hà, làm người thì phải dám làm dám chịu, nếu như cô ở trước mặt người nhà của tôi không trả lại trong sạch cho tôi, tôi nghĩ tôi sẽ tìm luật sư tố cáo cô đã làm tổn hại danh dự của tôi!"

"Này. . . . . ."

"Còn có, cô muốn dứt khoát cùng tôi lên tòa án giành quyền nuôi dưỡng “con trai” sao ?" Anh bỗng dưng nâng cao giọng.

Nhìn bộ dáng bá đạo của anh, Hà Văn Tĩnh suýt bị tức chết, cô không hề ăn năn hối lỗi, đứng đó ồn ào kêu la với anh. "Anh nói linh tinh cái gì? Thụy Khải là con trai của tôi, anh không có quyền tranh giành nó!"

"Cô có muốn thử nhìn quyền và tác dụng của tiền một chút hay không, con trai cô rốt cuộc có thể biến thành con trai tôi hay không?" Anh đưa khuôn mặt hung dữ tiến tới trước mắt cô.

"Cái người này . . . . . ." Hà Văn Tĩnh còn chưa nghĩ ra phải dùng từ gì để diễn tả dáng vẻ ác bá của Sở Dực Nghiêu lúc này, lời nói đã bị Sở Dực Nghiêu cắt đứt.

" Chín giờ sáng ngày mai, tôi sẽ tới đây đón cô và Thụy Khải, nhớ là sau khi thấy ông nội tôi, cô không thể giở trò!" Nói xong, Sở Dực Nghiêu đột nhiên đem gương mặt vốn nghiêm nghị biến chuyển thành dáng vẻ mỉm cười, anh thương yêu cưng chiều nhéo gương mặt non nớt của Hà Thụy Khải đang đứng sau lưng Hà Văn Tĩnh.

"Thụy Khải, nếu như sau này mẹ cháu để cho cháu đi mua bia, cháu phải từ chối biết không?"

"Dạ, ba!"

"Thụy Khải, người đàn ông bại hoại này không phải ba con nha!"

"Không đúng, chú ấy chính là ba con!" Hà Thụy Khải cố chấp nói.

" Đứa trẻ chết tiệt này. . . . . ."

"Không được nói lời nói có tính chất uy hiếp trước mặt đứa bé, nếu không tôi liền đi tố cáo cô ngược đãi trẻ em."

"Này, họ Sở . . . . . ."

"Sở Dực Nghiêu!" Anh sửa lại!

"Anh khốn kiếp!" Hà Văn Tĩnh bị anh chọc tức mặt nạ trên mặt cũng rớt xuống.

"Nói lại một lần nữa, tôi tên là Sở Dực Nghiêu!"

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv