“Lần này anh trở về là có chuyện cần phải làm sao?” Lý Hoan Tình hỏi, cô biết, thời gian cô ở cùng Mục Vân Sinh, đều là cô chủ động gợi ra đề tài, Mục Vân Sinh đều là trầm mặc ít nói, nhưng đi cùng với hắn, chưa bao giờ sẽ cảm thấy tẻ nhạt, cũng sẽ không bao giờ cảm thấy nặng nề.
Mỗi lần nhìn thấy hắn, đều là rất kích thích, đều là trải qua giống như phim điện ảnh vậy, rất mới mẻ.
“Mục Lăng và tôi là anh em họ.” Mục Vân Sinh từ tốn nói, ánh mắt vẫn rơi vào trên mặt Lý Hoan Tình, con ngươi bình tĩnh sau thấu kính, ai cũng không nhìn ra hắn đang suy nghĩ cái gì.
“Ồ, xưa nay chưa từng thấy anh nhắc đến.”
“Không có gì hay để nhắc.” Mục Vân Sinh nói, mặc kệ nhắc đến, hay không nhắc đến, cũng không có ảnh hưởng gì, một người đã có thành kiến với người khác, thì cũng sẽ không vì thân thế của người đó mà thay đổi.
Lý Hoan Tình có chút tiếc nuối, nếu như biết sớm hơn, có lẽ bà nội sẽ không cay nghiệt với hắn như vậy.
Nhưng cô cảm thấy, thực ra Mục Vân Sinh không có chút nào quan tâm đến bà nội thấy hắn như nào.
Hoặc nói là, thứ mà hắn thực sự quan tâm rất là ít.
“Lễ đính hôn sắp bắt đầu rồi, anh không đi lên sao?” Lý Hoan Tình hỏi hắn.
Mục Vân Sinh nói, “Cô đi lên trước đi.”
Lý Hoan Tình có chút do dự, “A Sinh, anh không vui sao?”
Tuy rằng hắn tức giận hay không tức giận, cô nhìn không ra, nhưng có lẽ trực giác của phụ nữ rất nhạy cảm, cô luôn cảm thấy Mục Vân Sinh luôn đè nén tức giận, rất ngột ngạt, cô lại không biết tại sao, tại sao lại tức giận chứ?
Ai chọc hắn?
Cô không biết gì về Mục Vân Sinh cả, nhưng biết, Mục Vân Sinh không dễ trêu, ai chọc hắn, chắc chắn không có kết quả tốt, cô tận mắt thấy Mục Vân Sinh đánh người qua, động tác kia có vẻ quyết tâm, quả thực muốn đánh tan xương đối phương.
“Tôi làm sao không vui được?”
“Tôi có cảm giác a.” Lý Hoan Tình nở nụ cười, “Quên đi, không đề cập đến nữa, hiếm khi anh trở về một lần, tìm thời gian, tôi mời anh ăn cơm được không? Mang anh đi chơi một chút, thành phố S có rất nhiều nơi để chơi, tôi lúc nào cũng muốn dẫn anh đi chơi, nhưng vẫn luôn không có cơ hội.”
Mục Vân Sinh trầm mặc, Lý Hoan Tình nghĩ đi nghĩ lại, hỏi như vậy có phải là mạo muội, hắn có rảnh hay không?
Mỗi lần hắn đều là tới đi vội vã, ngay cả phương thức liên lạc với Mục Vân Sinh cô cũng không có.
“Được.” Mục Vân Sinh nói, “Đây đúng lúc là kỳ nghỉ của tôi.”
“Cứ quyết định như vậy đi, anh cho tôi số điện thoại, tôi sẽ liên hệ với anh sau.”
Mục Vân Sinh đọc một dãy số điện thoại, Lý Hoan Tình nhập vào, “Cứ quyết định như vậy đi, tôi đi lên trước, anh cũng đi lên nhanh một chút đi.”
“Được.”
Mục Vân Sinh nhìn bóng lưng Lý Hoan Tình, nắm đấm lỏng ra lại chặt, nắm chặt rồi lại thả ra, cuối cùng chậm rãi buông ra, hắn nhắm mắt lại, sắc mặt hiện lên một loại trắng trong suốt, vẻ mặt đen tối khó hiểu.
Một lát sau, Mục Vân Sinh lấy điện thoại ra, gọi một cú điện thoại.
“Tiêu Dao, cậu cùng Lục Trăn về trước đi, tôi muốn ở lại thành phố S vài ngày.”
An Tiêu Dao nhíu mày, “Chuyện ở thành phố S kết thúc, hôm nay anh em của cậu đính hôn, chúng ta phá lệ ở lại một ngày, New York có rất nhiều việc cần chúng ta đi làm, hơn nữa, cậu ở lại thành phố S, quá nguy hiểm. Michael một lòng muốn bắt mấy người chúng ta, biết cậu một mình ở lại thành phố S, vừa không có những người khác bảo vệ, tôi sợ cậu có chuyện, cậu cùng chúng tôi đồng thời trở về đi.”
“Tôi muốn ở lại một khoảng thời gian.” Mục Vân Sinh kiên trì.
An Tiêu Dao nói, “Được, đã như vậy, cậu cận thận một chút. Cậu có việc gì quan trọng cần phải xử lí sao?”
“Ừ, rất quan trọng.” Chuyện quan trọng nhất đời này.
“Cần hỗ trợ không?”
“Không cần.”
“Được, tôi hiểu rồi.”