Lý Hoan Tình nở nụ cười, “Mọi người mặc lễ phục, trang điểm, cậu còn chờ mong bạch mã hoàng tử từ trên trời giáng xuống đưa cậu đi sao? Cô gái à, thực tế một chút, tiếp nhận hiện thực đi.”
“Hoan Hoan.” Tần Mục ôn nhu lên tiếng, “Đừng kích thích Bình An nữa.”
“Vẫn là anh Tần Mục tốt nhất.” Cố Bình An cười nói.
“Cậu chắc chắn là đang ghen tỵ với mình.” Lý Hoan Tình nháy mắt.
“Cố Bình An cắn răng, “Mình rất muốn chửi rủa cậu.”
Nếu không phải Tần Mục ở đây, cô rất muốn chửi rủa phải làm sao bây giờ?
“Mục Lăng đâu?”
“Mình làm sao biết.”
Lý Hoan Tình thở dài, “Được rồi, không chọc cậu nữa, chúng mình chỉ là sợ cậu buồn, nhất thời học theo cái gì mà cô dâu đào hôn trong phim truyền hình, nhấc làn váy lên trốn qua khỏi cửa sổ, vì thế nên ghé thăm cậu một chút.”
“Nói lời hay một chút đi.”
“Cậu thật xinh đẹp.” Lý Hoan Tình quyết đoán đổi giọng, “Ngoại trừ mình, cậu là người phụ nữ xinh đẹp nhất mình từng gặp.”
“Này còn tạm được.”
Tần Mục bật cười, Cố Bình An thật đáng yêu, cũng rất đơn thuần, lời này rõ ràng cho thấy Lý Hoan Tình đang khen chính mình mà, cô nhất thời cũng không phản ứng lại, Lý Hoan Tình cũng vui vẻ như không có gì, mấy người nói chuyện phiếm một hồi, Cố Doanh Doanh và Lâm Tú Lan đến.
“Oa, chị, chị thật xinh đẹp.” Cố Doanh Doanh bước đến bên cạnh Cố Bình An, cầm điện thoại chụp một tấm.
Tần Mục lễ phép chào hỏi Lâm Tú Lan, rồi kéo Lý Hoan Tình rời đi trước, cho người nhà bọn họ một không gian riêng, Lý Hoan Tình kéo cánh tay của hắn hỏi, “Ai, em thực sự rất đau lòng cho Bình An.”
“Anh biết.” Tần Mục nở nụ cười dịu dàng.
“Nhưng em đau lòng cho Bình An, em cũng không thay đổi được gì, coi như Lý gia không phải là mặt trời sắp lặn, đoán chừng em cũng không có năng lực chống lại Mục Lăng, làm sao cũng không thể bảo vệ được Bình An, Bình An cũng không thể rời đi, kết cục đều giống nhau, không bằng làm cho cậu ấy vui vẻ tiếp nhận.” Trong lòng Lý Hoan Tình hơi cô đơn.
Tần Mục nói, “Anh dẫn em xuống hoa viên dưới lầu giải sầu.”
“Được.”
Tiệc ở lầu hai, từ cửa sổ sát đất có thể nhìn thấy phong cảnh đẹp đẽ ở dưới lầu, lúc này mùa hoa nở rất đẹp, hoa viên một vùng mỹ cảnh, Tần Mục nắm tay Lý Hoan Tình xuống lầu, dẫn cô vào hoa viên ngắm hoa.
“Hoan Hoan, chuyện của Lý gia, em không cần lo, một ngày còn có anh ở đây, chắc chắn sẽ giữ được.” Đây là cam kết của Tần Mục đối với cô, chưa bao giờ phụ lòng, cũng không cần nói thêm gì, Lý Hoan Tình hiểu hắn.
Dù cho sau lưng có bị chê trách, hắn vẫn muốn bảo vệ vợ mình, thì chắc chắn sẽ bảo vệ được.
Mặc cho thời gian như con ngựa trắng quá khích, hắn vẫn chờ Lý Hoan Tình, trước sau như một.
Giữa bọn họ không có sóng to gió lớn gì, thanh mai trúc mã, ở cùng nhau một cách rất tự nhiên, hắn vẫn còn nhớ lần đầu tiên viết thư tình cho Lý Hoan Tình là vào lớp 11, một mình trốn ở hành lang hoa tường vi, vắt hết óc, viết một bức thư tình.
Hắn là nhân vật nổi tiếng ở trong trường học, có rất nhiều nữ sinh yêu thích, có nữ sinh ngẫu nhiên gặp, tỏ tình với hắn, Tần Mục nói, tôi đã yêu một cô gái rất nhiều năm, đang muốn viết thư tình, cô biết viết thư tình như thế nào không?
Nữ sinh kia cũng rất thú vị, cho hắn rất nhiều ý kiến, hắn nói cảm ơn, rồi lại không thể nào hạ bút, cuối cùng đưa cho Lý Hoan Tình một bức thư tình trống không.
Lý Hoan Tình không hiểu gì hỏi hắn, đây là ý gì?
Hắn nghiêm trang mà nói, thư tình a.
Lý Hoan Tình hỏi, tại sao thư tình không có chữ.
Hắn nói, thư tình này, chúng ta cùng viết đi.
Hắn còn nhớ khi đó Lý Hoan Tình cười rất đẹp, ánh mặt trời chiếu vào trên người cô, như là một tầng kim phấn di động, lay động con mắt của hắn, đẹp đến hơi choáng váng.
Hắn thử đi dắt tay Lý Hoan Tình, Lý Hoan Tình thẹn thùng bỏ qua hắn, một đường chạy về phòng học.
Sau đó, cứ một cách tự nhiên như vậy mà ở cùng nhau.