“Chung kết chỉ có quán quân."
Giọng của Mục Lăng lạnh nhạt, giống như đang nói một số chuyện bình thường, hắn vừa nói câu này xong, Cố Bình An lại nghe tiếng mọi người hoan hô, hưng phấn reo hò, một chiếc xe đua trên đường 5 km nội thành đụng vào một chiếc xe đang đậu, báo hỏng tại chỗ, tay đua xe nằm trong vũng máu trong chiếc xe bị hư hỏng nặng, flycam quay sát lại hiện trường.
Cố Bình An đột nhiên hiểu ra, tại sao cuộc tranh tài này chỉ có quán quân.
Ai sống đến cuối cùng, người đó chính là quán quân.
Loại thi đấu táng tận lương tâm này là ai tạo ra, quá... đáng sợ rồi.
"Tôi không muốn xem nữa." Cố Bình An biết mỗi một quốc gia có một chế độ, pháp luật, tập tục khác nhau, nhưng mà, cô cảm thấy là một con người thì lương tri cùng bảo vệ sinh mạng là không thể đánh mất, nếu không, này cùng cầm thú có gì khác nhau.
"Bà xã, em thật nhát gan." Mục Lăng thân mật sờ sờ mũi cô, ánh mắt ở trong màn đêm mang theo vẻ bình tĩnh, "Khi anh 16 tuổi, đã giành được quán quân."
Thân thể Cố Bình An cứng đờ.
Mục Lăng hỏi, "Bà xã, anh có giỏi hay không?"
Cố Bình An, "........"
"Anh giết người?"
"Trên nguyên tắc mà nói, anh không giết người, anh chỉ thi đấu." Mục Lăng nói, "Năm đó là năm đầu tiên cuộc đua xe chết chóc mở ra, anh là quán quân đầu tiên."
Mặt Cố Bình An trắng bệch, mặc kệ Mục Lăng đã nói bao nhiêu lời uy hiếp cô, đã nói bao nhiêu lần sẽ dìm cô xuống sông, nhưng cô đều không thèm để ý, luôn cảm thấy Mục Lăng đang nói đùa, bây giờ chân thành cảm giác được, tay Mục Lăng dính đầy máu tươi.
Giết rất nhiều người. Cố Bình An như bị bỏng, bỗng nhiên buông tay Mục Lăng ra.
Ở đây trong nháy mắt ánh mắt Mục Lăng trở nên tàn nhẫn lại lạnh lùng nghiêm nghị, giống như muốn xuyên thấu thân thể Cố Bình An, nhưng mà, cô vẫn cúi đầu, nên không thấy giờ khắc này khuôn mặt Mục Lăng giống như ác ma vậy.
Lồng ngực hắn khó chịu như lửa đốt, máu lạnh sôi trào lên nhiệt độ.
"Sợ anh?"
Cố Bình An sợ, toàn khán giả lại hoan hô lần nữa, làm cho ánh mắt của cô không tự chủ chuyển hướng về phía màn hình, lại có thêm một chiếc xe nổ tung, bọn họ trơ mắt nhìn màn hình lớn, nhìn xe nổ tung, nhìn tay đua chết.
Tay Mục Lăng chạm vào mặt Cố Bình An, nhẹ nhàng an ủi, "Không cần sợ anh."
Hắn cảm thấy cử chỉ của mình thật điên rồ.
Tại sao lại nói những lời này với Cố Bình An? Chính hắn cũng có chút không hiểu nổi, lần này mang Cố Bình An đến, cũng là hắn nhất thời hưng phấn, vốn không nên dẫn cô đến, cũng vốn không nên nói những lời này với cô, nói rồi với hắn có ích lợi gì đây? Nói rồi cũng chỉ làm cho Cố Bình An tránh hắn như rắn rết, coi hắn là ác ma, những chuyện cũ dơ bẩn trước kia của hắn, vốn nên thối nát trong bụng.
Sao hắn chưa suy nghĩ kỹ càng đã nói những chuyện này với Cố Bình An rồi?
Hắn cảm giác mình giống như trở về năm 16 tuổi đó, kích động, cảm xúc mãnh liệt.... Không có đầu óc.
Nói rồi thì thôi, vậy mà còn nói với Cố Bình An một tiếng, bà xã, không cần sợ anh?
Cô ấy làm sao không sợ? Hắn nói ra, không phải càng dọa Cố Bình An sao? Làm cho cô biết hắn là một ác ma, vì sao lại hi vọng Cố Bình An đừng sợ hắn?
Cách đó không xa.
Một người đàn ông nhẹ nhàng đặt ly rượu xuống, hỏi người bên cạnh, "Đó chính là người yêu của Mục Lăng?"
"Vâng."
"Có chút thú vị." Người đàn ông cầm lấy khăn tay trên bàn, nhẹ nhàng lau miệng, "Lần tiên Mục đại dẫn người đến đảo Tử Vong, lại còn ôn lại chuyện cũ."
"Cần thuộc hạ làm gì?"
"Có phải là điểm mấu chốt của hắn hay không, thử một lần là biết."
"Vâng, thuộc hạ đã rõ."