Hòn đảo nhỏ nóng bức, ban đêm cũng giống ban ngày, 7 giờ tối vẫn sáng như cũ, Cố Bình An ăn hai quả dưa hấu, sau đó bị một anh chàng đẹp trai đùa giỡn, cuối cùng mới nhận được điện thoại của Mục Lăng, lúc này Cố Bình An đang nằm trên bãi cát, hưởng thụ ánh mặt trời, cô là một người rất biết hưởng thụ, trừ phi lâm vào hoàn cảnh tuyệt vọng, nếu không tuyệt đối sẽ không ngược đãi bản thân, bia, bãi cát, ánh mặt trời, bikini, quả thực chính là một chuyện vui lớn.
Mục Lăng còn đến nhanh hơn so tưởng tượng của Cố Bình An, mặc áo sơ mi trắng, quần short màu vàng, trên đầu còn đội mũ, vừa vặn che đi vết thương trên đầu, nhưng cũng không có vẻ buồn cười, Cố Bình An vừa nhìn liền nở nụ cười, lần đầu tiên nhìn thấy Mục Lăng ăn mặc tùy ý như thế. Cô nhìn Mục Lăng, nếu không phải là bảo thủ thì chính là quần áo thường, cho dù là quần áo thường, hắn mặc vào cũng có chút cảm giác cấm dục, lần đầu tiên mặc tùy ý đến vậy, mang theo một chai bia, ngũ quan lãnh khốc dường như cũng lây nhiễm trên hòn đảo xán lạn này.
"Oa, đúng là nhập gia tùy tục mà." Cố Bình An nói, "Mặc như vậy cũng có thể mặc ra phong cách của người xấu, anh đúng là người duy nhất trong lịch sử."
"Chạy cả ngày?" Mục Lăng tự động bỏ qua chế nhạo của Cố Bình An.
"Nào có, tôi nằm đây nãy giờ, rất thoải mái." Cố Bình An cười híp mắt nói, vì Mục Lăng dẫn cô đi du lịch nên cô quyết định bớt chán ghét Mục Lăng một chút, lấy được điểm tốt lại đi ghét người ta, đây không phải là tác phong của Cố Bình An.
"Em thích đảo quốc?"
"Rất thích." Cố Bình An nói, "Đàn ông càng thích đi hơn phụ nữ."
Những tên đàn ông nằm ở dưới ô ngoài trời đều nhìn chằm chằm bikini đẹp đẽ của các cô gái, ánh mắt kia hừng hực giống như muốn nướng chín một con dê vậy.
"Rất tâm lý." Mục Lăng ngửa đầu uống một hớp bia, cái đảo quốc này tràn đầy tiền tài, quyến rũ, còn có nguy hiểm.
Ban ngày xán lạn như hoa, buổi tối tàn khốc như ma.
"Trên người anh có mùi." Cố Bình An ghét bỏ xoa xoa mũi.
Mục Lăng cau mày, vừa định đập cô một cái, Cố Bình An nói, "Mùi máu tanh."
"........" Mục Lăng im lặng, ánh mắt lạnh lùng nghiêm nghị bắn về phía Cố Bình An, nếu không phải biết Cố Bình An tay trói gà không chặt thì hắn sẽ cho rằng Cố Bình An giả heo ăn hổ. Mùi máu tanh sao?
"Vết thương của anh có phải nứt ra rồi không? Cố Bình An hỏi.
Mục Lăng thở dài, quả nhiên hắn suy nghĩ quá nhiều, Cố Bình An như thế làm sao có khả năng biết hắn vừa làm cái gì.
"Anh còn cho rằng em cảm thấy trên người anh có mùi tiền."
"Nói rất hay nhưng nhìn người anh thì không giống như thế." Cố Bình An nói, "Dù sao, có tiền cũng là chuyện tốt, anh xác định vết thương trên đầu anh không nứt ra, vậy cởi mũ ra đi."
Mục Lăng nheo mắt, "Em có tin anh ném em xuống biển không?"
Cố Bình An câm miệng, nhanh chóng quyết đoán xua tay, "Tôi chưa nói gì." Mục Lăng thầm nghĩ, Cố Bình An, coi như trên người anh có mùi tiền, em cũng phải làm quen, vì đây là thế giới của anh.
"Tại sao không đi bơi?"
"Không đi."
"Đi, đi ăn cơm, buổi tối sẽ mang em đi chơi trò kích thích."
Mắt Cố Bình An sáng lên, trong nháy mắt có tinh thần, "Chơi cái gì?"
"Đến lúc đó em sẽ biết." Mục Lăng thần bí ra vẻ cao thâm khó dò.
Cố Bình An không ngờ tới, Mục Lăng dẫn cô đi xem đua xe.
Trận đua xe, các loại xe đua xếp hàng một loạt, mỹ nữ quyến rũ, âm nhạc nóng bỏng, trai xinh gái đẹp, giống như phim điện ảnh vậy, tươi trẻ, nhiệt huyết.
Cố Bình An không thích coi đua xe chút nào.
Nhưng lại thích bầu không khí như vậy.
Đây mới thực sự là đua xe.