Một cánh tay khớp xương rõ ràng thò ra khỏi cửa, sau đó đẩy cửa ra, giơ tay níu lấy cổ áo Đới Hải Thanh. Đáy mắt Kỷ Nhiên giống như kết băng, ánh mắt cực kỳ đáng sợ.
Bắt gặp ánh mắt thế này, Đới Hải Thanh sợ hãi run lẩy bẩy.
Đọ sức giữa Alpha, kẻ thắng làm vua.
Khí thế của Kỷ Nhiên quá mạnh, mặc dù Đới Hải Thanh cũng là Alpha, nhưng lúc này sợ như một thằng cháu trai.
“Hạ Nguyên Đán, em sớm nói là đã có bạn, vậy chẳng phải xong rồi!”
Đới Hải Thanh giơ hai tay qua đỉnh đầu, cười bồi: “Hiểu nhầm, đều là hiểu nhầm! Tôi đảm bảo về sau không quấy rối em ấy nữa.”
Kỷ Nhiên dùng ánh mắt cảnh cáo liếc nhìn anh ta, dọa cho Đới Hải Thanh càng run rẩy dữ dội hơn.
Hất mạnh anh ta xuống mặt đất, Kỷ Nhiên kéo Hạ Nguyên Đán trở về trong nhà.
Cửa sắt rầm rầm đóng lại, rung động khiến cả người Đới Hải Thanh run rẩy.
Hành động siêu A của Kỷ Nhiên vừa rồi khiến Hạ Nguyên Đán hâm mộ không thôi: “Kỷ Nhiên, cậu lợi hại quá đi! Tôi thật sự hâm mộ Alpha các cậu.”
“Tôi có gì đáng để hâm mộ.”
Kỷ Nhiên cong môi, đi đến trước vòi nước rửa mặt.
Vừa rồi khi phát tình cậu bị ra mồ hôi, trên mặt đều là mồ hôi.
Hạ Nguyên Đán dựa vào tường nhìn cậu rửa mặt, muốn nói lại thôi: “Rốt cuộc cậu đã xảy ra chuyện gì?”
Alpha căn bản không phát tình, rốt cuộc tình huống của Kỷ Nhiên là như thế nào?
“Tôi… tôi bị tiêm thuốc hợp thành Omega.”
Nhớ tới cơn ác mộng kia, Kỷ Nhiên siết chặt bàn tay.
Người đàn ông cậu yêu bốn năm kia đã hoàn toàn phá hủy cậu!
Cậu bây giờ, không phải Alpha, không phải Beta, cũng không phải Omega… từ đầu đến cuối chính là một quái vật.
Hạ Nguyên Đán mờ mịt: “Thuốc hợp thành Omega là cái quỷ gì?”
“Có thể biến Alpha thành Omega.”
Lời nói của Kỷ Nhiên khiến Hạ Nguyên Đán kinh ngạc không thôi: “Ai lại khốn kiếp như vậy?”
Kỷ Nhiên không giấu giếm Hạ Nguyên Đán, nói đơn giản chuyện xảy ra giữa cậu và Dạ Lăng Hàn.
Hạ Nguyên Đán tức giận không thôi: “Tên khốn kiếp, sao anh ta có thể làm ra loại chuyện này. Người có tiền bọn họ hống hách vậy sao? Quả thật không coi người ta là con người mà.”
Nhớ tới những gì bản thân trải qua, Hạ Nguyên Đán vô cùng đau lòng Kỷ Nhiên.
Bọn đều gặp phải kẻ cặn bã, bỏ ra chân tình nhưng lại bị kẻ cặn bã vứt xuống đất chà đạp.
Hạ Nguyên Đán vỗ vỗ bả vai Kỷ Nhiên: “Dạ Lăng Hàn muốn bắt cậu cũng bởi vì cậu có thể phát tình?”
Kỷ Nhiên nói: “Anh ta muốn tôi sinh con cho anh ta.”
Hạ Nguyên Đán mắng một tiếng: “Mẹ nó đúng là cầm thú! Đây là đồ khốn kiếp gì vậy? Sao Alpha bây giờ đều không phải con người như vậy.”
Mắng xong, Hạ Nguyên Đán mới phản ứng lại, Kỷ Nhiên cũng là Alpha.
“A Nhiên, tôi không mắng cậu! Tôi chỉ là… chỉ là giận không chịu nổi.”
“Tôi biết!” Kỷ Nhiên cười nói: “Có phải đã đến giờ nấu cơm! Lát nữa là Tiểu An trở về rồi.”
“Chắc cũng tan học rồi.” Hạ Nguyên Đán đi vào nhà bếp chuẩn bị bữa tối.
Không lâu sau, cửa sắt lớn bị gõ vang, đồng thời truyền đến tiếng chó sủa.
Kỷ Nhiên ra mở cửa.
Ngoài cửa là một người một chó.
Hạ Khang An mới chỉ ba tuổi rưỡi, nhỏ nhỏ xinh xinh.
Bên cạnh là một con chó lông vàng còn cao hơn cậu bé.
“Chú Kỷ Nhiên, cháu về rồi!”
Hạ Khang An nói chuyện nhấn nhá không rõ ràng, Kỷ Nhiên vô cùng thích nghe cậu bé nói chuyện, cảm thấy cực kỳ đáng yêu.
Ngón tay nhéo lên khuôn mặt đen sì của cậu bé một cái: “Mau vào rửa mặt.”
Hạ Khang An chạy vào trong sân, đi đến chỗ vòi nước rửa mặt, lông vàng đi theo sau cậu bé.
Hạ Nguyên Đán thấy trên mặt cậu bé đều là bùn đất, nhíu mày nói: “Sao cháu hệt con khỉ bùn vậy?”
Sau khi Hạ Khang An rửa mặt xong, lại dùng cánh tay dính đầy nước ôm cậu ấy, cọ cọ trong ngực cậu ấy: “Chú, cháu nhớ chú quá đi! Nhà trẻ chơi không vui, cháu không muốn đi!”
“Không được!” Giọng điệu của Hạ Nguyên Đán kiên quyết, không cho phản đối.
Hạ Khang An nhếch miệng cười với cậu ấy: “Chú, chú là tốt nhất! Tốt nhất! Tốt nhất!”
Kỷ Nhiên nhìn khuôn mặt tươi cười của Hạ Khang An, đột nhiên cảm thấy hơi quen mắt.
Sao dáng vẻ đứa nhỏ này có điểm giống Vân Tử Thu vậy?