Động tác đột nhiên xuất hiện của Kỷ Nhiên khiến sắc mặt Lưu Hạo Toàn cứng lại, sau khi lấy lại tinh thần, cơ thể mềm mại đã rơi vào trong ngực anh ta.
Lưu Hạo Toàn là một playboy, nhiều năm tung hoành tình trường gặp vô số người xinh đẹp, người đẹp bình thường khó mà lọt vào mắt xanh của anh ta.
Nhưng Kỷ Nhiên khác biệt, sắc đẹp của cậu cực kỳ có tính công kích, trong nháy mắt đã đánh bại ý chí của Lưu Hạo Toàn.
Dưới ánh đèn nhiều màu, đôi mắt Kỷ Nhiên được chiếu sáng rạng rỡ, khi đối mặt với đôi mắt này, trong lòng Lưu Hạo Toàn như bị một con mèo nhỏ cào cấu, ngứa ngáy khó nhịn.
Khi Kỷ Nhiên nâng ly đưa đến bên miệng anh ta, anh ta cũng lập tức muốn sáp lại gần uống rượu bên trong.
Dáng vẻ không kịp chờ đợi này giống như rượu trong ly là Quỳnh Tương Ngọc Dịch, sau khi uống vào có thể thăng tiên.
Ừng ực!
Lưu Hạo Toàn uống rượu trong ly, Alpha xung quanh cũng nuốt nước miếng theo động tác của anh ta, trong lòng ước ao ghen tỵ, âm thầm tiếc hận vì sao vừa rồi Kỷ Nhiên chọn Lưu Hạo Toàn chứ không phải mình?
Có thể uống rượu Kỷ Nhiên đút, quả thật là ba đời không còn gì luyến tiếc.
“Cậu Lưu, rượu ngon không?”
Kỷ Nhiên mỉm cười, nụ cười như hoa đồ mi nở nộ, toát ra hấp dẫn cực lớn.
Ánh mắt Lưu Hạo đều dính trên người cậu, gật mạnh một cái: “Ngon… ngon…”
Còn chưa nói hết lời, nắm đấm của Dạ Lăng Hàn đã rơi xuống mặt anh ta, đồng thời một cánh tay khác nhanh chóng bắt lấy cánh tay Kỷ Nhiên, lôi cậu ra khỏi l*иg ngực Lưu Hạo Toàn.
Dạ Lăng Hàn ném Kỷ Nhiên sang một bên, nhào vào Lưu Hạo Toàn thượng cẳng chân hạ cẳng tay.
“Người của bản thiếu mà anh cũng dám động vào!”
Dạ Lăng Hàn ra tay vô cùng hung ác, từng quyền thấy máu, Lưu Hạo Toàn bị đánh sưng mặt, không nhịn được cầu xin tha thứ: “Cậu Dạ, cậu Dạ, tôi sai rồi! Tha cho tôi! Tôi không dám nữa!”
Mấy Alpha vừa hâm mộ Lưu Hạo Toàn, đang định nhân cơ hội chấm mυ"ŧ Kỷ Nhiên thấy vậy thì lập tức im lặng như gà, co lại trên ghế sofa không dám phát ra âm thanh gì, Dạ Lăng Hàn giống như dã thú nổi giận, hốc mắt đỏ bừng, đáy mắt ngập tràn sát ý.
Ai nói cậu Dạ không thích người tình nhỏ này nữa hả? Rõ ràng là để ý người ta, nếu không cũng sẽ không làm to chuyện thế này.
Kỷ Nhiên đứng ở bên cạnh, lạnh lùng nhìn cảnh tượng trước mắt, khóe miệng hơi cong lên, bên trong cất giấu sát ý.
Đáy mắt Vân Tử Thu toát vẻ hứng thú, cảm thấy Kỷ Nhiên này đúng là thù dai.
Vừa rồi là Lưu Hạo Toàn nhiệt tình kêu gào muốn Kỷ Nhiên học cách hầu hạ Dạ Lăng Hàn nhất.
Một chiêu này của Kỷ Nhiên, khiến Lưu Hạo Toàn ngoan ngoãn.
Gϊếŧ gà dọa khỉ, chỉ sợ không ai dám nhục nhã cậu nữa.
Thảo nào Dạ Lăng Hàn nhớ mãi không quên, sau khi đính hôn cũng không nỡ thả người đi.
Kỷ Nhiên quả thật thú vị!
Nhìn thấy đôi mắt Dạ Lăng Hàn đỏ ngầu, sợ anh đánh chết người, Vân Tử Thu đi tới giữ chặt cánh tay anh, khuyên nhủ: “Người cũng trừng trị rồi! Việc này coi như xong! Đừng làm hỏng bầu không khí!”
Dạ Lăng Hàn lắc lắc nắm đấm đau nhói, thở hổn hển, hệt như một con trâu đực đang tức giận.
Quay đầu, đối mặt với ánh mắt lạnh lùng mà trào phúng của Kỷ Nhiên, lửa giận vừa ép xuống lại bùng lên, anh nắm tóc Kỷ Nhiên, lật cậu trên ghế sofa: “Em đê tiện như vậy sao? Tùy tiện người nào cũng được?”
Kỷ Nhiên bị Dạ Lăng Hàn ấn trên ghế sofa rất chật vật, nhưng nụ cười trên mặt cậu như đốt cháy ánh mắt người khác: “Cậu Dạ, trí nhớ anh kém quá! Mới vừa rồi là anh nói muốn tôi hầu hạ người trong phòng bao thoải mái. Tôi đang làm theo yêu cầu của anh mà! Nếu như anh cảm thấy hầu rượu còn chưa đủ, vậy tôi có thể hầu ngủ!”
Bốp!
Dạ Lăng Hàn giơ tay tát lên trên mặt Kỷ Nhiên, đáy mắt cuộn trào sóng gió: “Kỷ Nhiên..”
Anh nghiến răng nghiến lợi gọi tên Kỷ Nhiên, tức giận như muốn phá tan l*иg ngực ra ngoài.