Chụp ảnh xong, Dạ Lăng Hàn hất Kỷ Nhiên sang một bên.
Kỷ Nhiên lảo đảo ngã trên mặt đất, quần áo trên người tả tơi không còn hình dáng, dáng vẻ kia, trông vừa lẻ loi vừa bất lực.
Dạ Lăng Hàn từ trên cao nhìn xuống cậu, thấy trong biểu cảm của cậu không còn kiêu ngạo khi xưa, khóe miệng cong lên, lạnh lùng mỉm cười.
Có những bức ảnh này, có thể luôn khống chế Kỷ Nhiên trong lòng bàn tay, xem cậu còn dám nói chia tay hay không.
Một chiếc áo khoác khoác lên người Kỷ Nhiên, sau đó giọng nói kiêu ngạo của Dạ Lăng Hàn ập tới: “Mặc quần áo vào, ngoan ngoãn đi học, đừng để tôi biết em giở trò gì trong trường học. Sau khi tan học ngoan ngoãn trở về biệt thự, tắm rửa sạch sẽ chờ tôi trở về.”
Lời nói kiêu ngạo mang theo ngữ điệu ra lệnh khiến Kỷ Nhiên cảm thấy mình giống như một người tình hèn mọn.
Trái tim như bị khoét rỗng, đau thấu ruột gan.
Kỷ Nhiên siết chặt nắm đấm, gắng gượng không để bản thân lộ ra chút biểu cảm nào.
Dạ Lăng Hàn vẫn luôn quan sát sắc mặt của Kỷ Nhiên, thấy cậu không có bất kỳ phản ứng gì, khẽ cau mày.
Đã nói đến mức độ này rồi mà Kỷ Nhiên cũng không tức giận?
Chẳng lẽ Kỷ Nhiên không còn yêu anh nữa?
Nghĩ đến khả năng này, trái tim Dạ Lăng Hàn bỗng co rút, trong phút chốc, sợ hãi khó nói thành lời biến thành tức giận.
Anh cười khẩy một tiếng, giọng nói cũng càng thêm lạnh lẽo vô tình: “Chẳng mấy chốc Cam Nhuệ sẽ phát tình, chờ sau khi cậu ta phát tình, tôi sẽ đánh dấu cậu ta, để cậu ta sinh con cho tôi. Cho nên, cố mà quý trọng thời gian bên tôi đi. Nói không chừng mấy ngày nữa, tôi sẽ hoàn toàn chán ghét em.”
‘Đánh dấu Cam Nhuệ’, ‘để Cam Nhuệ sinh con’.
Kỷ Nhiên đột nhiên trừng to hai mắt, khuôn mặt trắng bệch như tờ giấy.
Dạ Lăng Hàn thật sự muốn ở bên Cam Nhuệ.
Rất lâu sau đó, Kỷ Nhiên mới tìm về một chút sức lực.
Cậu vịn vào thân cây bên cạnh, chậm rãi đứng dậy, ngước mắt nhìn chằm chằm người đàn ông trước mặt, gằn từng chữ nói: “Cậu Dạ, chúc mừng cậu! Chúc cậu và cậu Cam sớm sinh quý tử, trăm năm hảo hợp!”
Dạ Lăng Hàn nhìn chằm chằm khuôn mặt Kỷ Nhiên, muốn tìm ra cảm xúc đau buồn trong nét mặt của cậu.
Nhưng không có, không có gì cả! Đôi mắt Kỷ Nhiên vô cùng bình tĩnh, bình tĩnh giống như một đầm nước đọng không có sinh mệnh.
Dạ Lăng Hàn bị ánh mắt của cậu làm cho khϊếp sợ lùi về sau một bước, một nơi nào đó trong đáy lòng chấn động một cái.
Trong lúc sững sờ, Kỷ Nhiên đã đẩy anh ra, nhanh chân đi về phía trước.
Dạ Lăng Hàn nhìn bóng lưng rời đi của cậu, ánh mắt bỗng lạnh xuống.
Cho dù Kỷ Nhiên không yêu anh, anh cũng không thể thả Kỷ Nhiên đi!
Anh muốn giam cầm Kỷ Nhiên cả đời.
Để rời khỏi rừng cây ngân hạnh, Kỷ Nhiên gần như dùng hết sức lực.
Cậu hoàn toàn không còn thoải mái như lúc đối mặt với Dạ Lăng Hàn, trên mặt cậu tràn đầy đau buồn, hệt như một oán phụ bị vứt bỏ.
Kỷ Nhiên muốn để cho bản thân lấy lại tinh thần, quên hết đoạn tình cảm này đi, bắt đầu lại từ đầu.
Nhưng tình yêu đối với Dạ Lăng Hàn đã ăn sâu bén rễ ở trong đáy lòng, không phải nói quên là có thể quên được.
Đi về phía trước mấy bước, bước chân Kỷ Nhiên chợt lảo đảo, ngã nhào xuống mặt đất.
Cùng lúc đó, cảm giác khô nóng quen thuộc bỗng chốc lan khắp toàn thân.
Mùi thơm nhàn nhạt từ trong cơ thể cậu tỏa ra, đó là mùi của pheromone.
Kỷ Nhiên chợt trừng lớn hai mắt, trên mặt tràn đầy hoảng hốt.
Cậu vội vàng cúi đầu xuống, nhìn thấy trên cổ tay có một điểm đỏ.
Tuyến thể xuất hiện!
Cùng với điểm đỏ càng ngày càng rõ ràng, mùi pheromone trên người cậu cũng càng ngày càng nồng nặc.
Chỉ mấy giây, sinh viên xung quanh đã ngửi thấy.
Trường học của Kỷ Nhiên là trường chuyên, chỉ nhận Alpha.
Trong sân trường đột nhiên truyền đến mùi pheromone của Omega khiến các Alpha trở lên điên cuồng.