Một tiếng ‘đứng lại’ kia khiến huyết dịch cả người Kỷ Nhiên đông cứng thành băng.
Cho dù không quay đầu lại, cậu cũng nghe ra giọng nói sau lưng là của Dạ Lăng Hàn.
Trong lòng liên tục nhắc nhở mình không thể ở lại, mau rời khỏi đây.
Nhưng làm thế nào cũng không dời bước được, giống như trên mặt đất đột nhiên có hai cánh tay vươn lên, nắm chặt lấy mắt cá chân cậu, khiến cậu không thể nào di chuyển.
Trong lúc đấu tranh, Dạ Lăng Hàn và Cam Nhuệ đã đi tới.
Hai người tay trong tay, rất kiêu ngạo đi đến trước mặt Kỷ Nhiên.
Dạ Lăng Hàn nắm tay Cam Nhuệ, ánh mắt dò xét quét tới quét lui trên người Kỷ Nhiên, nhìn khoảng năm phút mới cười khẩy nói ra: “Người hầu gọi điện thoại cho tôi nói em bệnh rồi, nhưng tôi thấy dáng vẻ này của em không giống bị bệnh lắm. Muốn gặp tôi, không cầm tìm lí do sứt sẹo như vậy. Khép nép cầu xin tôi, có lẽ tôi vui vẻ sẽ trở về thăm em một lát.”
Hoàn toàn là giọng điệu ban ơn, đâm vào khiến cho trái tim Kỷ Nhiên đau nhức dữ dội.
Trong lúc nhất thời, chỉ cảm thấy vô cùng nhục nhã.
“Tôi không muốn gặp anh.” Cuối cùng Kỷ Nhiên cũng tìm lại được giọng nói của mình, sau khi khó khăn nói ra câu này, cất bước chuẩn bị rời đi.
Rời khỏi nơi này, cũng không cần nhìn thấy hai người mà mình không muốn gặp nhất này nữa.
Nhưng mà, Dạ Lăng Hàn không để cậu được như ý.
Nắm chặt lấy cổ tay Kỷ Nhiên, dáng vẻ tàn nhẫn như muốn bóp nát xương cậu.
Khuôn mặt đẹp trai của Dạ Lăng Hàn cũng trở nên âm trầm dữ tợn: “Tôi cho em đi rồi sao?”
“Anh còn muốn thế nào?”
Kỷ Nhiên đỏ mắt, nắm tay siết lại vô cùng chặt. Anh đã có vợ chưa cưới, còn muốn tôi làm gì?
“Tôi muốn thế nào? Phải là tôi hỏi em, em muốn thế nào?”
Dạ Lăng Hàn cong môi cười khẩy, đáy mắt đều là trào phúng: “Nhìn thấy tôi là cố ý muốn đi, đang định chơi lạt mềm buộc chặt hả? Kỷ Nhiên, sao bây giờ em lại thành thế này rồi? Dáng vẻ đầy một bụng mưu mô này của em thật sự khiến tôi buồn nôn.”
Kỷ Nhiên đột nhiên trừng to mắt, khuôn mặt lập tức trở nên tái nhợt, đáy mắt ngập tràn đau đớn.
Khi yêu cậu, sai lầm của cậu đều là ưu điểm. Khi không yêu cậu, ưu điểm của cậu đều là sai lầm.
Muốn gán tội cho người khác sợ gì không có lý do! Cánh môi Kỷ Nhiên run rẩy dữ dội, nhưng cuối cùng vẫn không một lời giải thích.
“Cậu Dạ, hẳn là hiểu nhầm.”
Cam Nhuệ khẽ giật tay áo Dạ Lăng Hàn: “Tôi thấy cứ vậy thôi!”
“Nhìn xem Tiểu Nhuệ thấu tình đạt lý cỡ nào, em nhìn lại em đi! Nếu em có một phần vạn của Tiểu Nhuệ, tôi cũng không chán ghét em như vậy.”
Dạ Lăng Hàn cảm thấy, sau khi mình nói xong lời này, chắc chắn Kỷ Nhiên sẽ kéo lấy cánh tay anh, khổ sở van xin anh giống như trước đây.
Mấy ngày nay anh đợi mãi đợi mãi mà không đợi được điện thoại của Kỷ Nhiên, thật sự vô cùng bực bội khó chịu.
Mượn việc đưa Cam Nhuệ đến trước để kí©h thí©ɧ Kỷ Nhiên một chút.
Để Kỷ Nhiên có thể khép nép khúm núm cầu xin anh giống như trước đây.
Nhưng Dạ Lăng Hàn tính sai rồi, sau khi nghe thấy lời anh nói, sắc mặt Kỷ Nhiên càng trắng bệch hơn, ánh mắt cũng càng đau thương hơn.
Nhưng cậu chỉ khẽ cắn bờ môi rồi nở nụ cười: “Nếu cậu Dạ đã biết tôi vừa đáng ghét vừa nhàm chán, vậy sau này không cần liên lạc nữa.”
Sắc mặt Dạ Lăng Hàn đột nhiên trở nên vô cùng khó coi, ánh mắt vừa âm u vừa lạnh lẽo.
Anh không muốn thừa nhận, khi Kỷ Nhiên nói ra câu ‘sau này không cần liên lạc’, trái tim anh đau nhói khó chịu.
Kỷ Nhiên hất tay anh ra, nhanh chân bước vào trường học.
Nhìn bóng dáng kiên quyết rời đi của cậu, Dạ Lăng Hàn siết chặt nắm đấm vang lên ken két.
Kỷ Nhiên có tư cách gì nói sẽ không liên lạc nữa?
Trong mắt anh, Kỷ Nhiên chỉ là một món đồ chơi.
Chỉ có anh nói không muốn, Kỷ Nhiên không có tư cách nói rời đi!
Lửa giận nơi l*иg ngực bùng cháy dữ đội, Dạ Lăng Hàn nhanh chân đuổi theo phương hướng Kỷ Nhiên biến mất.
“Cậu Dạ!” Cam Nhuệ gọi anh.
Dạ Lăng Hàn căn bản không để ý đến Cam Nhuệ, nhanh chóng biến mất bên trong sân trường.