Editor:Nam Cung Nguyệt
Mở mắt ra lần nữa, Du Du thấy Bạch Ngôn Sơ ngồi bên cạnh.
Sắc mặt anh có vẻ mệt mỏi, nhưng ánh mắt của anh vẫn lấp lánh như cũ. Cô muốn ngồi dậy, nhưng anh cúi đầu nhẹ nhàng hôn cô, nói: “Sao lại muốn cầm ảnh lên xem?” Trong giọng nói có chút cưng chiều, giống như đang hỏi một đứa trẻ bướng bỉnh.
Du Du giật mình, cũng có chút ngượng ngùng nói: “Chính là muốn nhìn một chút.
Anh cũng cầm tấm ảnh trong tay cô nhìn một chút, lại cười yếu ớt không nói. Cô có chút khẩn trương quan sát vẻ mặt của anh, lại bị anh cầm tay.
Anh nhìn vào mắt của cô nhu tình như nước, nhưng cũng nóng bỏng như lửa: “ Du Du, hai năm qua em có vui không?
Trong lòng cô run lên, cảm thấy mạch máu cả người dãn ra, đã nói: “R ất vui.”
Cô không lừa anh.
“Anh cũng thế.” Anh cúi đầu, hôn cô. Bởi vì anh dùng nhiều sức, làm cho cô lui về phía sau, anh liền thừa dịp đè lên.
Khi tay của anh sờ tới hông của cô thì cô đè lại, vội vàng nhỏ giọng nói: “Không được! Em sợ Đồng Đồng sẽ tỉnh dậy.”
Đồng Đồng đang nằm ở trên giường nhỏ đấy.
Bạch Ngôn Sơ không để ý cười cười, tiếp tục hôn cằm, cổ, cho đến xương quai xanh của cô. Theo nụ hôn nóng bỏng của anh, hô hấp của cô dồn dập, nhiệt độ cơ thể cũng theo trêu chọc của anh mà từ từ cao lên.
Trong khoảng thời gian này, bọn họ có rất ít thời gian với nhau. Cho nên giờ khắc này, Bạch Ngôn Sơ có chút gấp gáp. Mặc dù, anh đã hết sức khống chế động tác của mình.
Du Du kêu ưm nhẹ nhàng, nhưng tay cũng đưa ra cỡi áo sơ mi của anh. Hai người phối hợp với nhau, rất nhanh đã cởi hết vật che đậy trên người nhau.
Kế tiếp hai người không nói chuyện nữa, trong phòng ngủ chỉ còn lại tiếng thở dốc làm người ta mặt đỏ tim đập. Du Du bởi vì sợ đánh thức con gái, liền cố gắng không để cho mình kêu to, vì vậy mà khiến cơ thể càng thêm khô nóng khó nhịn.
Anh ngậm lỗ tai của cô, sau đó dùng sức nhấc cô lên, để cho cô ngồi trên đùi của mình. Sau đó, anh nằm xuống.
Sau khi nằm xuống anh dùng giọng nói trêu đùa nói: “Bảo bối, tối nay anh sẽ cho em làm người chủ động.”d
Đừng xem người đàn ông này bề ngoài lịch sự, lạnh lùng cao ngạo, nhưng công phu trêu chọc người thật đúng là làm người ta không nói nên lời. Du Du đỏ mặt, khom lưng cười hỏi: “Bạch tiên sinh, không hối hận?”
“Tuyệt đối không hối hận!” Anh khép hờ hai mắt, thở dốc nói.
Du Du cười cười, sau đó liền cởi ra vật che đậy giữa hai chân anh, lại dùng tay nắm chặt vật đã cứng lên của anh.
Phía trên đã nóng, hơn nữa kiên cường có lực. Cảm giác như thế làm cho tim của Du Du đập rộn lên, hô hấp lộn xộn.
Người đàn ông bên dưới nhắm mắt thật chặt, hô hấp cũng lộn xộn như cô. Cô lấy tay vuốt ve vật đã cứng lên của anh, giống như vuốt ve một con chim nhỏ mềm mại.
“Bảo bối, nhanh lên...... Đừng đợi đến lúc Đồng Đồng tỉnh lại!” Cả người của anh căng thẳng, da thịt nóng rực, liền thỉnh cầu cô.
Du Du cầm lên vật cứng nóng người này trong tay, chuẩn xác vào tiểu huyệt của cô. Theo vách tường ướt át bên trong, dần dần vào trong.
Cô nghiêng người về phía trước một chút, để cho cô cùng anh gần nhau hơn. Phía dưới cô dán sát vào anh, theo nhiệt độ cùng độ cứng cao dần, nàng cảm thấy tiểu huyệt cũng co rút nhanh, bao bọc lấy vật cứng của anh.
Cảm giác khít khao làm cho anh vui vẻ, anh không nhịn được đưa tay ôm eo của cô, run giọng khẽ nói: “Bảo bối, chuyển động đi!”
Du Du cắn môi, thân thể bắt đầu lay động, để cho anh ở trong cơ thể cô vui vẻ bắn ra. Hai người đều cảm giác được sự giao hòa từ sâu trong cơ thể của hai người.
Hai người vận động càng thêm có tiết tấu vả lại càng them hài hòa. Lúc gần lên đỉnh, Bạch Ngôn Sơ khẽ kêu một tiếng, dường như hoàn toàn quên trong phòng ngủ còn có một đứa trẻ đang ngủ say.
Du Du cắn môi, không để cho mình kêu lên. Cả người mồ hôi chảy xuống, tiểu huyệt vẫn không ngừng co rút, nước chảy càng nhiều, trong nháy mắt đã rơi xuống giường rồi.
Cao trào qua đi, cô cảm thấy anh đang ở trong cơ thể cô dần dần rút lui. Cảm giác phồng lên cũng càng ngày càng yếu đi.
Cô hít thở sâu một hơi, đổi tư thế ngồi thẳng, để cho anh từ trong cơ thể cô đi ra. Sau khi anh ra ngoài, mới phát hiện giữa hai chân “Hùng vĩ.”
Anh đột nhiên có chút bận tâm hỏi: “Bảo bối, mấy ngày nay hình như không phải là ngày an toàn của em?”
Cô đỏ mặt: “Còn hỏi nữa? Còn không phải vì anh hay sao?” Sau đó từ trên người anh đi xuống, xuống giường đi tắm.
Nhưng mà đúng lúc này, trên giường nhỏ có tiếng của Đồng Đồng.
Hai người cũng sợ ngây người, Du Du thậm chí bị dọa sợ đến mức bối rối, liền vội vàng phủ thêm áo ngủ, che kín người. Mà Bạch Ngôn Sơ cũng nhanh chóng mặc quần vào, ngồi dậy.
May mà, Đồng Đồng cũng không tỉnh, mà trở mình, rồi không còn âm thanh gì nữa.
Bạch Ngôn Sơ cười một tiếng: “Nguy hiểm thật!
Du Du lại đỏ mặt hung hăng trừng anh, liền đi vào phòng tắm.
Cô đi vào không lâu, điện thoại di động của Bạch Ngôn Sơ vang lên. Anh vội vàng cầm lên, hạ giọng nói: “ Chị Mary?”
“Tôi nhận được tin tức! Cảnh sát đã thành lập tổ chuyên án, mà Tiền Sâm là người phụ trách, điều tra vụ án của Giang Tâm Di! Dù sao, Giang Tâm Di cũng từng là người có tiếng tăm, cho nên vụ án này mọi người rất chú ý! Cho nên, cậu phải chuẩn bị đi!”
Ánh mắt của Bạch Ngôn Sơ trầm xuống, cười yếu ớt: “Nhưng tôi không hối hận!”
Mary còn nói: “Cậu nên chuẩn bị đi! Bên kia đã sắp xếp xong xuôi, hai ngày sau ba giờ sáng, có một người gọi là Hắc Long sẽ ở bến tàu số 6 chờ cậu, cậu lên tàu, ra đến vùng biển quốc tế liền thành công một nửa. Nhớ, đến lúc đó ở biên giới Việt Nam sẽ có máy bay trực thăng chờ cậu! Nhớ lấy, không cần do dự vào thời khắc mấu chốt!”
Bạch Ngôn Sơ nhắm mắt lại, nói “Được“.
Tiếng nước chảy trong phòng tắm vang lên không ngừng.
=== ====== ====== ===
Thời tiết rất đẹp, Bạch Ngôn Sơ mang theo Du Du cùng Đồng Đồng đến biệt thự bên bờ biển. Sáng sớm, cả nhà đi bộ trên bãi biển, nhặt vỏ sò, chơi bóng. Buổi chiều, Bạch Ngôn Sơ liền đưa con gái đi chơi ở sân quần vợt trong biệt thự, Du Du liền phụ trách chụp hình cho hai cha con. Tới lúc sao đầy trời, cả nhà đang ở trên bãi đất trống nấu ăn, bắt đầu vui sướng ăn cá nướng cùng hàu nướng.
Đồng Đồng rất nóng lòng, không ngừng la hét: “Cha con muốn ăn vỏ sò to!”
Du Du cười khổ: “ Đồng Đồng ngốc, không phải muốn ăn vỏ sò to, mà là muốn ăn thịt!”d
Bạch Ngôn Sơ nhìn hai mẹ con, cơ hồ quên mất trong tay đang nướng một con mực.
Du Du nhìn thấy con mực trong tay anh đã cháy, liền kêu lên: “Trời ạ, Bạch Ngôn Sơ! Cháy cháy!”
Đồng Đồng cũng trợn to hai mắt kêu lên: “Cha, cháy cháy!” Âm điệu rất giống Du Du.
Bạch Ngôn Sơ cảm thấy vui vẻ, liền cười ha ha, cố ý đưa tay dính một chút than của con mực lên trên mặt Đồng Đồng.
Du Du bị anh dọa sợ hết hồn, kêu to lên: “Oa! Cái người này, làm gì vậy!”
Nhưng, thấy dáng vẻ dễ thương của con gái, lại không nhịn được cười.
Đồng Đồng nói: “Không cho cười! Cha mẹ đều là người xấu!”
Nhưng Đồng Đồng nói xong cha mẹ càng cười nhiều hơn, đáng thương căn bản không ai để ý tới Đồng Đồng! Sau này Đồng Đồng hồi tưởng lại một màn này, hận đến nghiến răng.
“ Tới đây! Cho em!” Bạch Ngôn Sơ cố ý dính một chút than của con mực lên mặt Du Du.
Du Du hét lên một tiếng, mắng: “ Bạch Ngôn Sơ anh điên rồi!”
Bạch Ngôn Sơ cười đứng lên, chạy ra. Du Du đuổi theo hung hăng đánh lưng của anh, thở không ra hơi: “Phiền chết đi được! Ngay trước mặt con gái mà làm như vậy!
Bạch Ngôn Sơ lại cười ôm cô, hôn cô.
Đồng Đồng trông thấy, oa oa kêu to: “Oa! Cha hôn mẹ rồi!”
Bạch Ngôn Sơ thản nhiên buông Du Du ra, cười với Đồng Đồng nói: “! Con có muốn hôn hay không?” Liền đi tới ôm Đồng Đồng.
Đồng Đồng ở trong lòng anh không ngừng duỗi chân, khuôn mặt nhỏ nhắn bị cằm của Bạch Ngôn Sơ cọ tới cọ lui, vui vẻ cười ha ha. Tiếng cười trong trẻo theo gió biển dần dần tản ra.
Du Du lẳng lặng nhìn một màn này, đáy lòng dâng lên một cảm giác ấm áp trước nay chưa có.
Đó là chồng của cô còn có con gái của cô.
Mặc dù cô không dám xác định hạnh phúc này còn có thể kéo dài bao lâu, nhưng có thể duy trì nhiều hơn một chút. Giây phút này, cô rất thỏa mãn, là yên lòng.
Mà bên kia Bạch Ngôn Sơ lại phát hiện điện thoại vang lên, để con gái xuống, đi tới một góc nghe: “A lô?
Bên kia là âm thanh hơi nặng nề của Mary: “ Ngôn Sơ, người thay cậu làm việc đó đã bị cảnh sát chặn lại, đã mang về đồn cảnh sát, bắt đầu thẩm vấn! Cậu cảm thấy hắn thật sẽ không khai ra cậu?”
Bạch Ngôn Sơ bình thản không nhiều lời, “Tôi biết rồi, cám ơn đã thông báo.”
Đồng Đồng lại đi tới, đưa cánh tay nho nhỏ ra nhìn cha nói: “Cha, cha làm sao vậy? Con muốn ăn vỏ sò!”
Bạch Ngôn Sơ cúi đầu nhìn con gái, trong mắt là đau thương khó tả cùng quyến luyến.
Sau đó anh nhanh chóng nói: “Cúp máy đi!” Để lại điện thoại di động ngồi xổm xuống, ôm vai của con gái, dịu dàng nói, “Đồng Đồng, con yêu cha không?”
Trong hai năm qua, anh và Du Du rất vui vẻ là vì có con gái.
“Cha, con yêu cha nhất!” Đứa bé sao hiểu được cái gì là sinh li tử biệt? Ở trong mắt Đồng Đồng, vỏ sò mới là thứ Đồng Đồng quan tâm.
Bạch Ngôn Sơ ôm lấy con gái nói: “Bảo bảo, cha cũng yêu con! Vĩnh viễn đều yêu.”
Một bóng dáng xinh đẹp trên xích đu. Áo màu trắng phía dưới là quần dài màu tím hoa màu xanh dương, xinh đẹp tuyệt trần, thanh lệ động lòng người. Cô cười với anh, nhẹ nhàng vén tóc.
Nhiều năm sau anh ở nơi khác nửa đêm tỉnh dậy nhớ lại hình ảnh này.
=== ====== ====== =====
Sau khi tỉnh lại, Du Du lúc phát hiện đã hơn mười một giờ trưa.
Cô cảm thấy rất kỳ quái, tại sao cô lại ngủ lâu như vậy? Hơn nữa còn ngủ say như vậy?
Hơn nữa, bên tai là tiếng khóc của Đồng Đồng! Vội vàng ngồi dậy, thấy Đồng Đồng ngồi ở bên giường của cô khóc đến đau lòng.
Đồng Đồng ủy khuất lau nước mắt: “Mẹ! Mẹ! Con đói rồi!”
Đồng Đồng khóc nói mẹ thức dậy trễ.
Du Du hoảng sợ, trong đầu giống như bị người khác nặng nề đập một cái. Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Tối hôm qua sao cô lại ngủ như chết vậy?
“Bảo bảo, thật xin lỗi! Mẹ lập tức đi làm đồ ăn cho con!” Cô hỗn loạn rời giường.
Đồng Đồng vừa khóc hỏi: “Cha đâu? Cha đi đâu?”
Du Du chấn động toàn thân. Đúng rồi, Bạch Ngôn Sơ đâu?
Có lẽ anh ở dưới phòng bếp? Hay là ra phía ngoài tản bộ?
Lúc này cô mới khẩn trương. Nhưng ở Đồng Đồng trước mặt, liền cười nói: “Bảo bảo, cha đi nhặt vỏ sò cho con rồi! Mẹ pha sữa cho con nha!”
Vội vàng xuống giường, cho Đồng Đồng ăn quan trọng hơn.
Đưa sữa cho Đồng Đồng, cô cười hỏi: “Bảo bảo, Con tỉnh lâu rồi có phải hay không?”
Đồng Đồng gật đầu một cái: “Đúng vậy. Nhưng mẹ vẫn cứ ngủ!”
“Vậy con đã thấy cha rồi sao?”