Bên ngoài phòng cấp cứu bệnh viện Dưỡng Hòa, Du Du cùng Niên thúc, Lâm Như Nguyệt đều đau khổ đứng trước cửa phòng cấp cứu. Mà diêndanlqđ Bạch Ngôn Sơ đứng ở một bên, im lặng nghe hai cảnh sát đang hỏi một người đàn ông trung niên.
Ông ta là một công nhân làm vệ sinh ở nghĩa trang Thiên Thủy, ông ta là người đã thấy Đường Hạc Lễ hôn mê trên bậc thang ở nghĩa trang Thiên Thủy.
Một cảnh sát tầm hơn ba mươi tuổi hỏi,"Tạ tiên sinh, ông thấy Đường Hạc Lễ tiên sinh ở đâu?"
"Dưới bậc thang của nghĩa trang Thiên Thủy! Lúc ấy Đường tiên sinh đã hôn mê, trán chảy máu, mắt kính bị vỡ! Nhưng vẫn còn thở!"
"Lúc ông thấy ngài ấy, là mấy giờ?"
"Năm giờ 19 phút chiều!"
"Sau đó ông làm gì?"
"Tôi thấy ông ấy còn thở, liền nhanh chóng kêu người tới cùng nhau đưa ông ấy tới bệnh viện! Sau đó tôi mới biết ông ấy là người có nhiều tiền!"
Cảnh sát gật đầu một cái: "Vậy ông có nghe được âm thanh gì không bình thường hay không? Như là đánh nhau? Cãi nhau?"
"Không có! Vẫn rất bình thường, tôi không nghe thấy tiếng gì."
"Cám ơn!"
Sau khi người đàn ông đó đi, Bạch Ngôn Sơ hỏi người cảnh sát nam kia: "Liêu sir, xin hỏi ngài có ý kiến gì không?"
Liêu sir than nhẹ, gương mặt ngơ ngẩn: "Có lẽ là có người cố ý hẹn Đường tiên sinh tới nghĩa trang Thiên Thủy, sau đó đã đẩy ông ấy, dẫn đến việc làm ông ấy bất tỉnh! Bên pháp y đã tới hiện trường để kiểm chứng, chắc sẽ có tin tức tốt."
Bạch Ngôn Sơ cúi đầu, trong mắt xẹt qua vẻ u ám. Tay nắm nhẹ thành quả đấm, mày kiếm cũng dần dần nhíu lại.
Lại là nghĩa trang Thiên Thủy?
Anh đột nhiên xoay người, đi tới trước mặt Du Du cùng Lâm Như Nguyệt, nói: "Anh đi ra ngoài một chút, rất nhanh diêndanlqđ sẽ trở lại!"
Lâm Như Nguyệt nhướng mày lên, châm chọc nói: "Bây giờ chắc là cậu đang rất vui vẻ đúng không?"
Bạch Ngôn Sơ cố ý không nghe rõ: " Dì Nguyệt có ý gì?"
Lâm Như Nguyệt cười lạnh: "Lão gia đã xảy ra chuyện, đó là điều mà cậu hy vọng nhất! Cậu luôn mong ông ấy ngã xuống liền thay thế ông ấy!"
Du Du phiền não kêu lên: "Đừng nói nữa."
Lâm Như Nguyệt hoảng sợ, lúc này mới im lặng quay đầu.
Du Du cười lạnh, "Nơi này cần yên tĩnh!"
Bạch Ngôn Sơ nhìn về phía cô nói: "Anh đi một chút rồi sẽ trở lại!"
Du Du không có nhìn anh: "Ừ."
Mấy ngày này, cô vẫn luôn duy trì một khoảng cách với anh. Bởi vì cô không muốn nhìn thấy anh, cũng sợ nhìn thấy anh.
Ngày kết hôn của bọn họ đã được Đường Hạc Lễ định vào thứ Tư tuần sau. Nói cách khác, trừ phi đến lúc đó cô rời khỏi Hương thành, nếu không đến lúc đó chỉ có thể cùng anh tái hôn rồi.
Xem ra, anh đã lười phải mang mặt nạ rồi, dứt khoát lộ rõ ra vẻ mặt hung tàn bá đạo, ép cô đi vào khuôn khổ.
Cha nói với cô: Bạch Ngôn Sơ quả nhiên có chút thay đổi, chẳng qua ta vẫn tin tưởng nó hoàn toàn sẽ không làm phản. Dù sao, ta nhìn ra được nó rất quan tâm con.
Ha ha, anh đang quan tâm cô? Du Du cảm thấy buồn cười. Anh quan tâm nhất, trừ vị trí tổng giám đốc của Hoa An cùng vô hạn tài phú, còn có cái gì?
Tình cảm? Anh đã sớm coi nó là bùn lầy dưới chân rồi.
Không lâu sau khi Bạch Ngôn Sơ đi, Hoàng Nhất Tường cũng đến, ông tháo bảng tên cảnh sát xuống, hẳn là đã tan việc. Ông vừa thấy Du Du, liền đi qua an ủi: " Du Du, không sao đâu! Ta tin ông ấy sẽ tỉnh lại sớm thôi!"
Lâm Như Nguyệt bắt đầu nghẹn ngào: "Hoàng sir, ông nhất định phải giúp chúng tôi! Hạc Lễ bị người ta hại, nhất định là bị người ta hại! Nhất định là có người muốn ông ấy chết!"
"Yên tâm! Chúng tôi nhất định sẽ điều tra!" Hoàng Nhất Tường ôn hòa nói. Sau đó lại hỏi, "Hai ngày nay ông ấy có gặp người nào hay không? Hoặc diêndanlqđ là nhận được cuộc điện thoại nào không bình thường hay không?"
Lâm Như Nguyệt cẩn thận nhớ lại, nói: "Xế chiều hôm nay nhận một cuộc điện thoại, liền vội vã ra ngoài. Nhưng, cuộc điện thoại kia là điện thoại công cộng gọi tới."
Hoàng Nhất Tường gật đầu một cái: "Được, cấp dưới của tôi sẽ đi điều tra! Manh mối này rất quan trọng!" Sau đó lại đi xung quanh nhìn một chút, "Ừm, Bạch Ngôn Sơ tiên sinh đâu?"
Du Du đáp: "Anh ấy có chuyện phải đi ra ngoài."
"Hừ, nhất định là trong lòng cậu ta có quỷ mới rời khỏi đấy!" Lâm Như Nguyệt hung hăng cười lạnh.
Du Du không nói tiếng nào, nhưng trong lòng lại dao động mãnh liệt.
Bạch Ngôn Sơ đi đâu? Chẳng lẽ thật sự bởi vì chột dạ mà rời đi? Chẳng lẽ anh ta đã biết hung thủ là ai?
Lần này địa điểm cha xảy ra chuyện cùng địa điểm cô xảy ra chuyện là giống nhau, chẳng lẽ là loại trùng hợp sao?
Giang Tâm Di? Chẳng lẽ lại là người phụ nữ đó làm?
Nếu cô ta biết mình không phải là con gái nhà họ Đường, tại sao còn muốn cắn nhà họ Đường không thả?
Đây mới là điều khiến Du Du sợ. Bởi vì một người một khi đã điên lên, bất luận kẻ nào cũng không ngăn cản được. Nếu Giang Tâm Di một lòng muốn báo thù, đây tuyệt đối là ma quỷ của nhà họ Đường mà.
=== ====== ======
Bạch Ngôn Sơ dùng sức đẩy ra cửa của nhà Giang Tâm Di, sải bước đi vào. dì của Giang Tâm Di ôm đứa bé đứng một bên, cả người run rẩy, không dám nói một lời.
"Giang Tâm Di đâu? Người đâu?" Bạch Ngôn Sơ nhìn một vòng phát hiện không thấy người muốn tìm, liền đi tới trước mặt dì của Giang Tâm Di lạnh lùng hỏi.
Dì của Giang Tâm Di run rẩy đáp: "Nó không về đây! Từ tối hôm qua đến bây giờ nó không về đây."
"Từ tối hôm qua đến bây giờ?"
" Ngôn Sơ, nhất định là nó lại gây sự! Tôi đã khuyên nó, nó không nghe tôi! Ngôn Sơ, tối hôm qua tôi gặp ác mộng, mơ thấy nó sẽ không về diêndanlqđ nữa...... Đứa nhỏ này nó không còn đường để đi rồi!" Dì của Giang Tâm Di ôm đứa bé khóc thút thít.
Người phụ nữ hiền lành chất phác này, hình như đã dự cảm thấy cháu gái ngoại của mình không còn đường về.
Ánh mắt của Bạch Ngôn Sơ đột nhiên rơi xuống trên mặt Tiểu Ny Ny trong lòng bà. Đôi mắt của bé gái đáng yêu sáng ngời, hoàn toàn không ý thức được chuyện gì đã xảy ra.
Làm trẻ con thật tốt, hồn nhiên ngơ ngác, không buồn không lo. Trong lòng anh cảm thán.
" Ngôn Sơ, cậu...... cậu bỏ qua cho đứa bé! Đứa bé là vô tội!" Dì của Giang Tâm Di thấy anh nhìn đứa bé chằm chằm, trong lòng có chút sợ hãi, liền cầu xin tha thứ.
Thế nhưng anh lại ôn hòa nói: "Dì Bình, mang đứa bé đi thôi! Dì dọn dẹp đi, không cần ở nơi này nữa. Ngày mai tôi sẽ thu xếp phòng ở mới cho hai người." Dứt lời, tay của anh nhẹ nhàng nhéo trên khuôn mặt nhỏ nhắn đầy thịt của bé gái.
Đột nhiên, một cảm giác ấm áp chảy vào trong lòng. Có lẽ, trẻ em làm cho người ta có thêm sức mạnh. Trẻ con là người thuần khiết nhất trên thế giới này, có thể xua tan nội tâm âm u và sự ác độc của mọi người.
Nếu người nào mà xuống tay được với đứa bé, mới thật sự là ác ma.
Dì của Giang Tâm Di liều mạng gật đầu, sau đó lại hỏi: "Vậy, Tâm Di đã xảy ra chuyện gì?"
Bạch Ngôn Sơ lại lạnh lùng nói: " Dì Bình, dì đã phải vất vả vì cô ta quá nhiều, dì chính là một người mẹ khác của cô ta. Đáng tiếc, cô ta phụ dì. Về sau đừng nghĩ tới cô ta, coi như không có người thân này đi! Hãy nuôi dưỡng đứa bé thật tốt!"
Anh nói xong lời này, xoay người đi ra ngoài.
Đi ra bên ngoài anh gọi điện thoại cho Tiễn Cường: "Cậu đang ở đâu? Có hành tung của tên ngu xuẩn kia hay không?"
Tiễn Cường thất vọng nói cho anh biết: "Diều cắt đứt quan hệ rồi! Mất đi hành tung." Lại hỏi, "Ngài định làm gì?"
Bạch Ngôn Sơ lạnh lùng cười: "Gió nổi lên rồi."
Tiễn Cường có chút không rõ tình hình, liền hỏi, " Gió?"
"Đi tìm cả Hương thành cho tôi, phải tìm ra Giang Tâm Di! Tìm được rồi thì đưa cô ta tới gặp tôi!"
=== ====== ======
Kết quả chẩn đoán cuối cùng của Đường Hạc Lễ là bị ngã xuống dẫn đến bị trúng gió. Mặc dù bảo vệ được tính mạng, nhưng lại tạm thời không nói diêndanlqđ được cùng với nửa người dưới không hoạt động được.
Theo việc Giang Tâm Di mất tích, cùng với việc nhân viên pháp y tìm được vài sợi tóc của cô ta ở hiện trường, cảnh sát bước đầu xác định cô ta là đối tượng tình nghi.
Du Du không tới công ty đi làm việc, mỗi ngày đều đi bệnh viện làm bạn với cha. Cô hi vọng một ngày nào đó, sẽ thấy cha hồi phục, nghe được ông mở miệng nói chuyện.
Lâm Như Nguyệt coi như làm hết trách nhiệm một người vợ, ngày đêm ở trong phòng bệnh chăm sóc Đường Hạc Lễ, lau người cho ông, cho ông uống nước.
Trừ lần đó ra, mỗi ngày Bạch Ngôn Sơ sau khi tan việc liền từ công ty đến thăm Đường Hạc Lễ. Nhưng, Lâm Như Nguyệt lần nào cũng chê cười anh, mà anh cũng không phản bác.
Hôm nay, lúc Bạch Ngôn Sơ còn chưa tới, Lâm Như Nguyệt ở sân thượng của phòng bệnh nói với Du Du: "Du Du, rõ ràng, người hại cha con chính là Bạch Ngôn Sơ!"
"Dì Nguyệt, mọi việc không thể kết luận bừa bãi." Du Du nhìn về phương xa nói.
"Du Du, dì biết con vẫn có tình cảm với Bạch Ngôn Sơ, nhưng bây giờ người nằm tại đây của là cha con! Ông ấy là bị người đàn ông con yêu sâu đậm hại thành như vậy! Bạch Ngôn Sơ đã sớm muốn thay thế cha con, cho nên cậu ta liền cùng con tiện nhân đó làm hại cho con." Lâm Như Nguyệt lo lắng muốn thuyết phục con gái của chồng tin phán đoán của mình.
"Dì Nguyệt, dì có ý nghĩ như vậy rất bình thường. Nhưng, tất cả còn giao cho cảnh sát đi điều tra, tôi tin rằng rất nhanh tất cả sẽ được phơi bày." Du Du nói xong câu này liền đi vào phòng bệnh.
Trên giường trắng, sắc mặt Đường Hạc Lễ tái nhợt hai mắt nhắm chặt, ngực phập phồng theo tiết tấu. Du Du ngồi ở mép giường, nắm bàn tay lạnh như băng của ông, cố gắng để cho nhiệt độ của bàn tay mình truyền sang cho ông.
Tâm nguyện duy nhất trước mắt của cô, chính là hi vọng cha có thể nhanh chóng hồi phục.
Bây giờ bên ngoài có rất nhiều lời đồn, nói Bạch Ngôn Sơ muốn thay thế Đường Hạc Lễ làm tổng giám đốc Hoa An, hơn nữa cũng có rất nhiều người liên hệ anh cùng chuyện Đường Hạc Lễ gặp chuyện không may, rất nhiều suy tưởng hợp tình hợp lý. Nói thí dụ như là anh cùng Giang Tâm Di liên thủ, hợp mưu hại Đường Hạc Lễ.
Tiếng gõ cửa vang lên, Lâm Như Nguyệt vội vàng chạy tới mở cửa. Niên thúc đứng ở ngoài cửa.
Ông ta vừa vào cửa, nhẹ nhàng nhìn người đàn ông trên giường một chút, hỏi: "Hôm nay lão gia như thế nào?"
Lâm Như Nguyệt thở dài nói: "Khá hơn một chút, nhưng thần trí vẫn mơ hồ, rất nhanh lại ngủ thiếp đi."
Niên thúc lại dời ánh mắt, nhìn hai người phụ nữ âm diêndanlqđ trầm nói: "Bạch Ngôn Sơ định thay mặt lão gia làm tổng giám đốc của công ty, ngày mai sẽ chính thức tuyên bố."
Lâm Như Nguyệt ngẩn ra, nói: "Bên hội đồng quản trị cũng đã thông qua?"
Nhịp tim Du Du đập kịch liệt, liền lấy tay ấn ngực.
Bước chân của Bạch Ngôn Sơ, hình như vĩnh viễn đều nhanh hơn người khác một bước. Thay mặt làm tổng giám đốc, thật ra thì cũng không khác tổng giám đốc nhiều.
Niên thúc lại thất vọng nói: "Hiện tại Hội Đồng Quản Trị cũng không dám làm trái lại cậu ta! Lần trước Diệp Đổng cùng cậu ta tranh chấp liền ngã bệnh, hôm nay cũng không quan tâm hỏi tới chuyện của công ty rồi. Không có Diệp Đổng dẫn đầu, còn ai dám công khai đối nghịch với cậu ta? Trong lòng có bất mãn đi nữa, đều phải chịu đựng không dám bày tỏ."
Lâm Như Nguyệt càng nóng nảy, nói: "Đây chẳng phải là trơ mắt nhìn cậu ta lấy tay che trời? Rõ ràng cậu ta thừa dịp Hạc Lễ bị bệnh liền chiếm đoạt quyền lực của công ty! Tiếp tục như vậy, cậu ta sẽ trở thành tổng giám đốc!"
"Cậu ta quả thật là một Bạch Nhãn Lang! Quá tàn bạo!" Niên thúc cũng hung ác nói.
Du Du cắn môi, không nói một câu. Trong lòng rất hỗn loạn, mỗi mạch máu trong đại não hình như cũng ông ông tác hưởng.
Bạch Ngôn Sơ quả thật rất xấu xa. Không có tâm huyết mà lại ham muốn thành quả.
Lâm Như Nguyệt cầu xin Niên thúc nghĩ biện pháp: "Niên thúc, chúng ta phải ngăn cản cậu ta! Hoa An không thể bị hủy ở trên tay cậu ta."
Niên thúc lại nhìn Du Du một cái, hỏi: " Du Du, nghe nói con sẽ phải tái hôn với cậu ta hả?"
Dường như ánh mắt lo lắng của Du Du nhìn về phía Niên thúc, nói: "Cha tôi bị bệnh, chuyện gì tôi cũng có không tâm tình nói, không có tâm tình làm."
Niên thúc lại thở dài nói: "Nhưng, Bạch Ngôn Sơ sẽ dễ dàng bỏ qua cho cháu sao, lúc này cả Hoa An đều là của cậu ta, huống chi là cháu? Du Du, phụ nữ các người cũng đã bị cậu ta bức chết rồi!"
"Chẳng lẽ dưới tình huống cha con bị bệnh mà cậu ta lại ép con tái hôn? Quả thật không phải là người!" Lâm Như Nguyệt cơ hồ kêu lên, gương mặt cũng bởi vì kích động mà đỏ lên.
Du Du cảm thấy trong đầu càng ngày càng loạn, liền miễn cưỡng cười nói: "Tôi đi ra ngoài hóng mát một chút! Hai người hãy chăm sóc cha tôi!" Liền mở cửa đi ra ngoài.
Đi vài bước, lại cảm thấy không có mục đích gì. Chìm trong cảm giác mờ mịt, mới phát giác rất nhiều thứ không thấy, tìm không được.
Trùng sinh, rốt cuộc cô vì cái gì? Vì trả thù người thứ ba? Vì không yêu người đàn ông gọi là Bạch Ngôn Sơ nữa? Vì tìm về tự tôn ngày xưa diêndanlqđ của mình? Vì quý trọng đồ mình chưa từng quý trọng? Hay là vì thấy rõ người dối trá hèn hạ?
Thật là loạn.
Run rẩy cầm điện thoại di động lên, gọi một cuộc điện toại. Bên kia lại truyền đến một âm thanh: số máy đang bận.
Không thể làm gì khác hơn là để điện thoại vào túi áo, đứng ở bên rào chắn hít thở mấy cái.
Nếu Bạch Ngôn Sơ thật sự muốn ép cô tái hôn, như vậy cô sẽ ngoan ngoãn đồng ý hay là đại náo một trận?
Hoặc là nói, đã không tới phiên để cô làm chủ?
Điện thoại di động ở trong túi áo rung lên, cô lấy ra nhận: "Bạch Ngôn Sơ, tôi muốn hỏi anh."
"Anh đang ở dưới lầu bệnh viện, chờ anh." Người đàn ông bên kia nói.
Chẳng biết tại sao, anh nói hai chữ "Chờ anh", thế nhưng nghe có chút dỗ dành.
Chẳng lẽ là thần kinh của cô quá nhạy cảm? Cô cảm thấy hỗn loạn.
Nhưng lúc cô đang nghĩ tại sao, vội vàng bước nhanh đi tới thang máy.
Không thể để cho anh đi lên, tối thiểu là hiện tại không được. Niên thúc cùng Lâm Như Nguyệt vẫn còn ở trong phòng bệnh đầy lòng căm phẫn, ngộ nhỡ anh đi vào, Đại Chiến Thế Giới lần thứ ba bộc phát thì sao?
Xuống dưới lầu một, cô liền đi nhanh ra cửa bệnh viện. Xe Bentley màu đen của Bạch Ngôn Sơ vừa dừng lại, thật là khéo.
Anh vừa xuống xe liền thấy cô đi xuống, liền đi tới, hỏi: "Sao vậy?"
Nhìn thấy hô hấp của cô dồn dập, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ lên, anh không nhịn được ôm cô vào trong ngực, cười nói: "Tiểu nha đầu muốn anh sao?"
"Trước tiên anh buông tôi ra đã." Du Du ở trong lòng anh, ý thức lại bị trên mùi thân thể của anh kiềm chế.
Mùi nước hoa nhàn nhạt trên người anh, vẫn là mùi cô thích nhất trong quá khứ. Mặc dù anh hút thuốc lá, nhưng cũng không quá mức lệ thuộc vào diêndanlqđ thuốc lá, cho nên trên người anh cũng không nồng nặc mùi thuốc lá. Trên người của anh vĩnh viễn là mùi sạch sẽ mà lành lạnh.
Bạch Ngôn Sơ buông cô ra, bàn tay vuốt ve sau gáy cô.