Editor: Nam Cung Nguyệt
Sắp đến cao trào như lửa thiêu đốt, Bạch Ngôn Sơ hết sức chịu đựng, cả người căng thẳng, da nóng đến kinh người.
Rốt cuộc trước khi thân thể của mình hoàn toàn hỏng mất, cũng là trước khi anh bùng nổ thì cô tuyệt vọng hét lên: "Tôi bị người khác bày kế! Ngày đó tôi nhận được một cuộc điện thoại!"díehgifghfuon
Nói xong câu này, cô hoàn toàn thả lỏng cơ thể ra, buông lỏng vòng tay ở cổ anh, suy yếu nằm ở trên giường.
Bạch Ngôn Sơ nghe lời này xong, thân thể căng thẳng chợt buông lỏng. Anh khẽ cắn răng, để cho mình hoàn toàn đi ra khỏi cơ thể cô. Ngồi dậy, chỉnh sửa lại quần áo của mình.
Thời điểm kia, Du Du cảm thấy dòng chất lỏng tràn ra từ sâu trong cơ thể mình. Nhưng cô không có sức khống chế thân thể của mình, mặc cho chất lỏng ở bên trong tràn ra giữa đùi, cũng không đoái hoài tới việc xấu hổ.
Thân thể của cô có phản ứng mãnh liệt với anh. Trong lòng cô là một hồi chua xót.
Bạch Ngôn Sơ từ trên người cô bước xuống, xuống giường đi vào phòng tắm.
Du Du nằm ở trên giường nước mắt không ngừng chảy xuống. Nước mắt mang đi sức lực của cô, để cho cả người cô sức cùng lực kiệt.
Ước chừng mười phút sau, Bạch Ngôn Sơ từ trong phòng tắm đi ra. Trên mặt còn dính vài giọt nước, hơi nước ấm áp có mùi bạc hà, khoác trên người áo choàng tắm màu trắng.
Anh đi tới bên giường, lần nữa đưa tay chạm vào thân thể của cô, chỉ là động tác dịu dàng hơn rất nhiều. Du Du vẫn còn khóc khẽ, trên gối đã ướt một mảng lớn.
Bạch Ngôn Sơ than nhẹ: "Đồ ngốc, đừng khóc. Đi tắm rửa sạch sẽ đi!"
Nhìn cô như vậy, tim của anh lại bắt đầu đau đớn.
Anh vỗ nhẹ lưng của cô, dùng giọng nói giống như đang dỗ dành trẻ con hỏi, "Nói cho anh biết, cuộc điện thoại kia nói như thế nào?"díehgifghfuon
Du Du hít một hơi, "Gọi tôi đi tới nghĩa trang Thiên Thủy, nói Tiểu Nam ở trong tay bọn họ, không đi thì cậu ấy sẽ gặp nguy hiểm."
Cô vẫn nói cho anh. Mặc kệ anh tin hay không tin, dù sao cô vẫn chưa làm việc kia.
Nghĩa trang Thiên Thủy? Mộ của Giang Thải Bình, mẹ của Giang Tâm Di là ở chỗ đó. Mày kiếm của Bạch Ngôn Sơ nhíu chặt: "Ừ, sau đó thì sao? Em đi ngay sao? Đã xảy ra chuyện gì?"díehgifghfuon
"Tôi đi đến nghĩa trang Thiên Thủy nhưng không thấy ai, sau đó bị người nào đó chụp thuốc mê."
Bạch Ngôn Sơ vừa nghe thấy nơi này vẻ mặt lập tức trở nên lạnh lẽo, liền nhẹ nhàng giang tay ra ôm lấy cô vào trong ngực của mình, đặt cằm lên trán của cô. Du Du bị động tác này làm cho hoảng sợ, cả người ở trong chăn run lên, hô hấp cũng trở nên gấp gáp.
Ý thức được bả vai cô khẽ run, anh cười cười: "Đừng sợ, cô bé ngốc. Vừa rồi là anh quá nóng lòng, mới dữ với em như vậy."
Nụ hôn của anh dịu dàng rơi vào ấn đường của cô, mới làm cho cô bình tĩnh lại.
Anh còn nói: "Xem ra em thật sự là bị người khác bày kế. Anh sẽ đi thăm dò."díehgifghfuon
Du Du ở trong lòng anh ngẩng đầu lên, hoảng sợ hỏi: "Anh tin tưởng tôi không làm việc kia?"
Cô lại cảm thấy mình rất không có tiền đồ, tại sao còn tín nhiệm với anh như thế?
Cánh tay anh vòng quanh người cô đột nhiên siết chặt lại, làm cho cô cảm thấy hơi đau, "Chỉ nhớ tới việc em cùng người đàn ông khác ngủ ở trên một cái giường, anh vẫn rất tức giận!"
Không đợi cô mở miệng, anh mạnh mẽ chặn miệng của cô lại, đầu lưỡi bá đạo tiến vào, dùng sức cuốn mút. Một tay cô ôm lấy hông của anh, không nhúc nhích được.
Lúc môi cô tê rần lên, anh mới buông cô ra. Cô vô lực nằm ở trên gối, thở hổn hển. Cảm thấy xương của mình như muốn rời ra.
Lúc này, điện thoại di động của cô vang lên. Hai người đồng loạt phản ứng.
"Ai gọi tới vậy?" Bạch Ngôn Sơ hỏi, con mắt chăm chú nhìn chằm chằm điện thoại di động của cô.
Du Du bò dậy nhìn, phía trên hiện lên "Tiểu Nam". Không may chính là, Bạch Ngôn Sơ cũng nhìn thấy, hơn nữa động tác nhanh hơn cô một chút, cầm điện thoại di động lên.
"Đưa cho tôi!" Du Du gấp gáp kêu lên.
Bạch Ngôn Sơ cầm điện thoại di động của cô lên lạnh lùng nói với người đàn ông bên kia: "Này! Kha nhị thiếu đúng chứ? Sau này đừng gọi cho vợ tôi nữa, lần này là tôi tạm thời lưu lại một cái mạng cho cậu, lần sau vận số của cậu không tốt như vậy đâu!"díehgifghfuon
Sau đó cúp điện thoại, ném điện thoại ở trên giường.
Du Du giận đến chảy nước mắt: "Anh chính là con quỷ! Không phải là người!"
Anh cười khẽ, ôm cô dịu dàng nói: "Vậy em chính là nữ quỷ."
"Buông tôi ra, tôi muốn ngủ." Cô hất tay của anh ra, sau đó nằm xuống.
Cô sợ anh sinh lòng xấu giày vò cô, liền nói thêm một câu: "Không cho anh động thủ với tôi, nếu không, tôi liền chết ở trước mặt anh!"díehgifghfuon
Anh có vẻ hơi bất đắc dĩ mỉm cười: "Sao em lại coi anh không bằng cầm thú vậy rồi? Được rồi, anh sẽ đi, em ngủ đi."díehgifghfuon
Không bằng cầm thú? Không phải anh là một dã thú khát máu sao? Đây là đánh giá đúng nhất của anh có được hay không? Du Du nghĩ thầm.
Đợi sau khi anh rời khỏi, Du Du dĩ nhiên không ngủ, mà chậm rãi từ trong chăn lấy điện thoại di động, nhấn số của Kha Triết Nam.
Đầu kia rất nhanh kết nối, sau đó là giọng nói của Kha Triết Nam: " Du Du, cậu không sao chứ?"
"Tớ không sao, cậu thì sao?" Du Du hỏi. Hai người giống như con thú nhỏ sống sót sau tai nạn, an ủi lẫn nhau.
"Thuộc hạ của tớ đã tra được người gọi điện thoại cho tớ là một người phụ nữ gọi là Hồng Mân, là một vũ nữ. Cô ta gọi điện thoại cho tớ, nói cô ta biết một giờ trước khi chết anh tớ đã gặp người nào? Tớ cho là có đầu mối trọng yếu, nên đồng ý cùng cô ta gặp mặt. Đoán chừng người phụ nữ này cùng người đàn ông thần bí gọi điện thoại cho cậu là cùng một phe, bọn họ chia nhau làm việc, hẹn chúng ta đến nghĩa trang công cộng đó, sau đó đánh ngất chúng ta rồi đưa đến khách sạn tạo nên cảnh lên giường kia."
Nghe xong phân tích của hắn, Du Du cũng cảm thấy hợp lý, liền hỏi: "Cái cô Hồng Mân đó chính là người đứng sau việc này sao? Chúng ta vốn không quen biết gì với cô ta, tại sao cô ta lại muốn hại chúng ta?"
"Cô ta hẳn không phải là chủ mưu! Chủ mưu là người khác!" Kha Triết Nam nói.
"Tiểu Nam, tớ cảm thấy được người kia là nhằm vào tớ." Du Du thở dài.
Sau khi trùng sinh, cô phát hiện cô trong lúc vô hình đã rơi vào một vòng xoáy. Nhưng vòng xoáy sau lưng có ý vị như thế nào, lại bởi vì cái gì mà xuất hiện, cô không cách nào biết rõ được.
Dù sao, cô có trực giác, đời này cô sẽ không sống nhẹ nhõm như đời trước.
"Cũng có khả năng, thế nhưng tại sao người đó lại muốn nhằm vào cậu? Hắn là ai?"díehgifghfuon
Du Du hít thở sâu một hơi, nói: "Trong lòng tớ đã có tính toán rồi."
=== ====== ====
Bên trong phòng bếp Đường gia có một bàn rượu nhỏ, phía trên một cái bàn hình bán nguyệt, với một tủ rượu cao bằng một người lớn. Phía trên bày tất cả các vị, các loại rượu danh tiếng.
Bạch Ngôn Sơ lấy ra một chai Laffey đổ vào trong ly, nhìn chất lỏng đỏ thẫm dọc theo vách ly trong suốt chậm rãi chảy xuống.
Đột nhiên truyền đến một loạt tiếng bước chân từ ngoài cửa, anh xoay người, thấy một bóng dáng xinh đẹp lả lướt tới gần.
Du Du tắm rửa xong, mặc áo ngủ màu trắng dựa vào tủ rượu. Anh để ly rượu xuống, hỏi: "Em chưa ngủ sao?"
"Giang Tâm Di lén từ châu Úc trở lại?" Cô hỏi.
Bạch Ngôn Sơ hơi ngẩn ra, "Em đã biết?"
"Anh không nói cho tôi biết, không có nghĩa là tôi sẽ không biết. Bạch Ngôn Sơ, anh vẫn luôn quen giấu giếm tôi, luôn quen coi tôi như kẻ ngốc, đáng tiếc hiện tại tôi sẽ không bị anh dẫn đi nữa. Tôi sẽ dùng phương pháp của tôi để biết."díehgifghfuon
Nghe xong lời này, Bạch Ngôn Sơ cũng không có phản ứng gì mãnh liệt, mà thản nhiên nói: "Du Du của anh quả nhiên đã thay đổi rất nhiều."
Du Du bị kích động thiếu chút nữa có suy nghĩ muốn nói cho anh biết: thật ra thì cô đã từng chết một lần. Thật ra cô là từ đời trước tới, cả đời này cô muốn nhìn rõ bộ mặt thật của anh.
Cô tiến lên một bước, nhìn thẳng vào khuôn mặt tuấn mỹ lạnh lùng của anh hỏi: "Cô ta vừa trở về tôi liền bị người ta hạ thuốc bày kế, anh không cảm thấy trùng hợp sao?"
"Chuyện này anh sẽ đi điều tra." Bạch Ngôn Sơ bưng ly rượu lên nhẹ nhàng uống một hớp rượu nói.
"Không làm phiền anh nhọc tâm, tôi sẽ đi điều tra! Tôi đặc biệt tới nói cho anh biết, nếu là tình cũ của anh làm, tôi tuyệt đối sẽ không nhân nhượng, hơn nữa tôi sẽ làm cho cô ta phải quỳ xuống dưới chân tôi cầu xin tha thứ!"
Du Du nói xong những lời này liền xoay người rời đi, Bạch Ngôn Sơ kéo tay của cô lại, cô không đi được, cả người lui về phía sau, thiếu chút nữa đụng vào ngực của anh.
Anh kéo cô đến bên cạnh, ở bên tai cô âm trầm nói: "Nếu như thật sự là cô ấy, anh cũng sẽ không bỏ qua cho cô ấy. Nhưng, anh không muốn em đích thân ra mặt."
Du Du ngẩng đầu, cười khổ: "Tôi đã không tin anh từ rất lâu rồi. Anh đã nói sẽ đưa cô ta đến châu Úc, sao cô ta lại trở về? Lý do thì trong lòng mọi người đã biết rõ đi!"díehgifghfuon
Nếu không phải bởi vì vẫn cùng anh dây dưa không dứt, sao Giang Tâm Di lại lặng lẽ từ châu Úc trở về? Nếu như không phải anh năm lần bảy lượt bao che cùng dung túng người phụ nữ kia, thì sao cô sẽ bị cô ta sờ sờ tính kế?
Bạch Ngôn Sơ, thù này tôi muốn tự mình báo. Tôi chẳng những muốn xé bỏ cái khăn che mặt dối trá cuả anh, càng muốn hung hăng dạy dỗ con tiện nhân đó!
Anh cười nói: "Em rốt cuộc vẫn không tin anh. Ngay từ khi bắt đầu em đã không tin tưởng anh, vậy tại sao em lại muốn anh tin tưởng em cùng Kha Triết Nam là trong sạch?"
Du Du cười lạnh: "Là anh nợ tôi trước kia. Bạch Ngôn Sơ, nếu anh chưa bao giờ yêu tôi, thì ban đầu không có ai cầm súng chỉ vào đầu của anh bắt anh lấy tôi, vậy tại sao anh phải lấy tôi? Sau khi cưới tôi anh đã từng sống với tôi chưa?"
Nói đến chỗ đau lòng, nước mắt của cô lại rơi xuống.
"Được rồi, xem ra chúng ta đã không còn gì để nói nữa. Nhưng Đường Du Du, anh cho em biết, anh sẽ không để cho em rời đi! Cho dù chết, anh cũng muốn trói em cùng nhau chết." Bạch Ngôn Sơ cười lạnh, trong mắt càng thêm vẻ dứt khoát liều lĩnh.
Du Du kiêu ngạo cười: "Nếu giữa chúng ta không có gì để nói, cũng không cần kéo dài hơi tàn nữa! Từ nay về sau anh đi đường của anh, tôi làm việc của tôi! Tôi muốn làm gì, anh không cần can thiệp. Tôi muốn đối phó với người nào, anh cũng không cần biết! Chỉ cần là người muốn hại tôi, một người tôi cũng không bỏ qua cho!"
Đây là lần đầu tiên cô nói như vậy, cảm thấy cả người cực kỳ thoải mái.
Rời phòng bếp, cô cầm điện thoại di động của mình lên gọi cho Kha Triết Nam: "Tiểu Nam, tớ thử thăm dò Bạch Ngôn Sơ rồi. Theo phản ứng của anh ta, thì anh ta cũng biết là Giang Tâm Di làm. Tớ cảm thấy chúng ta phải đi trước anh ta một bước bắt được người phụ nữ kia. Nếu không, anh ta nhất định sẽ dung túng cho cô ta, để cho cô ta tiếp tục hại người!"
=== ====== =========
Lúc 3h chiều, trên sân thượng của một tòa cao ốc phía Tây phố Ước Hàn Tư.
Quần áo được phơi trên sào tre, trên sàn nhà còn có một tầng rêu xanh mỏng. Nơi này là một trong những khu vực đông dân nhất Hương thành, một tòa nhà với niên đại từ thập niên 80, đã trải qua bao lần thay đổi dân sống quanh đây.
Du Du đeo kính đen, mặc quần dài Gucci màu trắng viền đen. Phía sau cô là Mai Tuyết mặc áo bó màu đen, giày da đen.
Cửa đột nhiên bị mở ra, một người phụ nữ trẻ tuổi nhuộm tóc vàng bị một người đàn ông cao to lôi đi, trong miệng không ngừng phát ra tiếng kêu thảm thiết.
Người đàn ông kia hung hăng đẩy cô ta, vừa lúc đẩy tới sau lưng Du Du: "Gái điếm chết tiệt!"
Du Du xoay người, tháo kính xuống, quan sát mấy lần cô gái thoa mắt màu xanh dương đậm, mang theo hoa tai dài, sau đó lạnh lùng hỏi: "Cô chính là Hồng Mân? Được gọi là ‘Hoa hồng hương’?"
Cô gái gọi là Hồng Mân đã biết mình bị người khác bắt tới, liền sợ hãi gật đầu một cái, nói: "Đúng!"
"Tôi chính là người bị cô bày jế! Thế nào, không muốn ngẩng đầu nhìn tôi kỹ một chút sao?" Du Du chịu đựng tâm tình chán ghét, cố ý thong thả ung dung nói.
Hồng Mân đã sợ đến mặt như màu đất, liền há miệng run rẩy nói: "Đường tiểu thư! Là có người xúi giục tôi, nói tôi gọi điện thoại cho Kha tiên sinh! Chuyện còn lại cái gì tôi cũng không biết!"
Du Du đến gần một bước, hỏi: "Cô biết Giang Tâm Di? Cô ta là gì của cô!"
Nghe được cái tên này, vẻ mặt Hồng Mân càng thêm phức tạp, cắn môi rồi mới nói: "Cô ta, cô ta là tiền bối của tôi! Trước kia chúng tôi cùng nhảy trên một cái sàn nhảy, nhưng sau đó cô ta lại đi Đài Truyền Hình! Trước kia cô ta có một biệt hiệu gọi là ‘Kim Hồ Điệp’, còn tôi là ‘Hoa hồng hương’."
Du Du đến gần cô ta, nhìn chằm chằm vào mắt của cô ta, lạnh lùng hỏi: "Là cô ta nói cô làm sao? Có phải hay không?"
Hồng Mân nhắm mắt lại, hung hăng gật đầu: "Cô ta biết bạn trai của tôi đánh bạc thiếu nợ đang cần tiền, tìm tôi giúp cô ta làm việc, sau khi chuyện thành công sẽ cho tôi tiền! Nhưng còn kế hoạch cụ thể của cô ta là gì thì tôi không biết!"
Du Du không nói gì, vẻ mặt dần dần trở nên rét lạnh. Mà Mai Tuyết đứng sau lưng cô lại nở nụ cười đi về phía Hồng Mân, sau cơn buồn bực, sắc mặt Mai Tuyết đột nhiên trở nên hung ác, một tay nắm tóc Hồng Mân kéo về phía sau.
"A...... A......" Hồng Mân hét lên.
Mai Tuyết không buông tay, mà là lại dùng cùi chỏ ở tay phải dùng sức đập một cái phía sau cổ cô ta. Hồng Mân hét lên một tiếng lần nữa, ngã trên mặt đất, đau đớn rên rỉ, thân thể co quắp lại thành một cục.
Du Du nhìn người phụ nữ dưới đất, lạnh lùng ra lệnh: "Nhanh cút đi! Lần sau mà giúp tiện nhân đó làm chuyện xấu, tôi sẽ để cho bạn trai của cô trở thành chuột chạy qua đường, cho cô được trải qua những thứ dơ bẩn nhất đấy!"
Hồng Mân quỳ trên mặt đất kêu gào: "Cầu xin Đường tiểu thư! Tha thứ cho tôi! Tôi không dám nữa đâu!"
Mai Tuyết ở một bên khom lưng dặn dò cô ta: "Chuyện ngày hôm nay cô không được nói với người khác! Nếu không, tôi sẽ để cho cô cởi truồng không có cả quần lót mà mặc đi trên đường!"
Hồng Mân sao lại có thể không đáp ứng? Không ngừng gật đầu: "Tôi nhất định sẽ không nói!"
Mai Tuyết vung tay lên, nói cô ta mau rời đi. Hồng Mân lau nước mắt, liền chạy đi.
Lúc này, điện thoại di động của Du Du vang lên, là Kha Triết Nam gọi tới.
Kha Triết Nam nói cho cô biết: " Du Du, bên tớ đã ok rồi. Con gái NyNy của Giang Tâm Di đã lên xe thuộc hạ của tớ!"