Editor: Cẩm Tú
Sau một hồi cuồng nhiệt, Bạch Ngôn Sơ mới buông cô ra, môi của cô đã sưng đỏ cả lên. Thở ra một hơi, cô không ngờ lại phát hiện được một bàn tay nóng rực đang xông vào trong quần áo của cô, đi lên vuốt ve, thẳng đến trước bờ ngực mềm mại của cô. Xúc cảm ấm áp lướt qua da thịt trơn mềm của cô, làm cho cả người cô run lên gần như đứng không vững.
Cô gấp đến độ kêu lên: “Anh buông ra!”
Tay của anh vẫn đang nhẹ nhàng vuốt ve trên nội y tơ tằm của cô, lực độ lúc lớn lúc nhỏ. Mặc dù cách một tầng vải, nhưng cô vẫn cảm thấy cảm giác khó chịu khó có thể chịu đựng. Luồng nhiệt trong phút chốc từ trước ngực tỏa ra cả cơ thể cô, cô cắn cắn môi, mặc cho gương mặt đỏ bừng như bị thiêu đốt.
Trên khuôn mặt tuấn nhã mê người của Bạch Ngôn Sơ cũng có vẻ đang đấu tranh nội tâm, hô hấp cũng trở nên nặng nề dồn dập. Du Du sợ anh không khống chế được, sẽ đè mình ngay xuống bãi cát mà làm, nên liền hung hăng rút cái tay đang làm chuyện xấu của anh ra khỏi áo cô.
Bạch Ngôn Sơ hít thở sâu một hơi, sau đó lại một lần nữa kéo cô vào lòng mình, nói ở bên tai cô bằng giọng khàn khàn: “Được rồi, anh không đến nỗi mất kiểm soát như vậy đâu.”
Đang lúc này, phía sau hai người đột nhiên truyền đến một giọng nữ sắc bén: “Ah, đây không phải là Bạch tiên sinh và Đường tiểu thư sao? Hai người lại có thể chạy đến nơi đây hẹn hò!”
Du Du cả kinh, liền vội vàng thoát ra khỏi lồng ngực anh. Hai người cùng quay đầu lại, thấy hai bóng người từ từ tiến lại gần.
Giang Tâm Di, Kha Triết Khôn.
Kha Triết Khôn thấy Du Du thì sắc mặt đột biến. Mặc dù ánh trăng không tính quá sáng, nhưng cách đó không xa vẫn có ánh đèn của bờ đê soi sáng sắc mặt xanh mét của hắn.
“Du Du? Em......” Hắn hiển nhiên không ngờ cô cũng ở đây.
Trong lòng Du Du chợt bùm một cái: Tiểu Nam nói thật! Kha Triết Khôn và Giang Tâm Di quả nhiên là một đôi!
Trên đời này, chuyện quái gì cũng có thể xảy ra.
So với Kha Triết Khôn băn khoăn lo lắng, Giang Tâm Di lại có vẻ dương dương tự đắc. Cô kéo khuỷu tay người đàn ông bên cạnh, cười với Bạch Ngôn Sơ vẫn vẻ mặt bình thản nói: “Xem ra tối nay thật đáng giá ăn mừng! Bạn trai cũ của tôi và vợ cũ của anh ấy đều ở đây, thật náo nhiệt!” Sau đó lại ngẩng đầu đắm đuối nhìn tới người đàn ông bên cạnh đã hóa đá, mềm mại nói: “Còn có người đàn ông của tôi!”
Du Du theo bản năng ngẩng đầu liếc nhìn Bạch Ngôn Sơ, muốn nghe xem anh sẽ nói những gì.
Thế nhưng anh lại bình thản nói một câu: “Kha đại thiếu, Giang tiểu thư, hai người cứ từ từ tận hưởng đi! Chúng tôi đi về trước, không quấy rầy!” Sau đó một tay liền vòng qua eo Du Du, bước nhanh đi về bên kia đi.
Thời điểm đã đi cách xa hai người kia, Du Du thở một hơi nói: “Bạch Ngôn Sơ, anh hãy nói thật cho tôi biết, đứa bé của Giang Tâm Di có phải là của Kha Triết Khôn hay không?”
Vẻ mặt của Bạch Ngôn Sơ trở nên lạnh lùng, tựa hồ đang suy tư chuyện to lớn gì đó. Ước chừng hai giây sau, mới trầm giọng nói: “Đúng vậy.”
Du Du ngạc nhiên, sau đó lại hỏi: “Vậy tại sao anh vẫn gạt tôi?”
Ánh mắt của anh trở nên rét lạnh, nói: “Có một số việc, em biết quá nhiều cũng không tốt.”
Tại sao đời trước khi cô nói muốn ly dị, anh ngay cả một câu cũng không giải thích, cũng không muốn cứu vãn?
Muốn anh dịu dàng dỗ dành cô, cầu xin cô, khó khăn như vậy sao? Nhu tình của anh, đối với cô mà nói thật sự là hư ảo sao?
Cho tới bây giờ cô không phải là người quan trọng nhất trong lòng anh, cho tới bây giờ vẫn không phải. Cho nên, bí mật của anh anh sẽ không nói cho cô biết.
Cô hận anh ở điểm này. Hận đến khắc cốt ghi tâm.
“Bạch Ngôn Sơ!” Cô chỉ tay vào mặt anh, nói từng chữ từng câu: “Tôi nói cho anh biết, anh đừng trông mong gì vào chuyện tái hôn!”
Cô bỏ rơi anh đi thẳng về biệt thử, cầm thẻ mở cửa phòng ra. Lấy đồ đạc của mình, nhìn lại đồng hồ đeo tay một chút.
Tám giờ ba mươi mốt phút tối, chạy về nội thành có lẽ mất tầm hai tiếng, vẫn có thể tắm rồi ngủ một giấc.
Hiện tại cô không nghĩ muốn ở nơi này giận dỗi với anh. Dựa vào cái gì mà anh muốn dẫn cô tới thì tới? Còn cô muốn về thì lại không thể về?
Xốc bao da của mình lên đi xuống cầu thang, thì bóng dáng của Bạch Ngôn Sơ chặn ngay ở cửa, lạnh lùng hỏi: “Em muốn đi đâu?”
“Nơi này nhiều ruồi muỗi, tôi muốn về nhà ngủ.” Cô tận lực che giấu đi cảm xúc mãnh liệt của mình.
“Chớ tùy hứng! Nơi này thuê xe không dễ dàng, vùng này trị an cũng rất kém. Nếu em muốn bị cướp giật hay vứt xác, thì về một mình đi!”
Du Du cười lạnh: “Cho dù bị vứt xác cũng tốt hơn việc bị anh chọc cho tức chết.”
Sống lại một lần, cô thà chết trên tay người khác cũng không muốn bởi vì anh mà chết.
“Được, vậy em đi đi!” Bạch Ngôn Sơ cũng định nói như vậy.
Du Du không muốn dây dưa thêm với anh, cũng không quay đầu lại. Cô không muốn luôn luôn ở bên yếu thế nữa, không muốn làm cho anh nghĩ anh đã nắm chặt được cô.
Bạch Ngôn Sơ vẫn như vậy không có đuổi theo giữ cô lại. Cô cười thầm trong lòng: Như vậy là đúng rồi, đây mới là phong cách của Bạch tổng! Ha ha ha!
Trong lòng cô trở nên lạnh lẽo, bước đi cũng rất chậm.
Trên đường lớn bên ngoài biệt thự, cũng chỉ có một mình cô đi. Đèn đường lạnh lẽo chiếu xuống bóng dáng cô độc của cô.
Đi tới khu giao lộ khoảng tầm mười phút, giày cao gót làm cho chân của cô có chút đau. Đứng ngay ngắn lại, cầm điện thoại lên gọi một điện thoại.
Bên kia là giọng nói của A Sơn: “Tiểu thư! Cô đang ở đâu?”
Giọng nói của cô có chút chua xót: “Cửa chính vào ven biển Úc đầu! Cậu mau tới đây đón tôi!”
A Sơn lại nói: “Tôi đang ở gần đó! Tôi sẽ đến ngay!”
Hắn đang ở gần đây? Thật đúng là một vệ sĩ chu đáo. Xem ra, dưới sự huấn luyện của Mary, người này càng ngày càng khôn khéo hơn rồi.
Không tới hai mươi phút, Du Du liền nhìn thấy A Sơn lái chiếc xe màu đen băng băng chạy từ bên trong khu Úc Đầu đến đây.
Sau khi xuống xe, A Sơn vội vàng đi tới đỡ Du Du đã có chút mệt lử nói, “Chúng tôi vẫn luôn canh giữ ở bên trong khu này.”
“Khó trách cậu lại từ trong kia chạy ra đây!” Du Du thở dài nói.
Đợi sau khi cô lên xe, A Sơn mới nói: “Thật ra thì tôi ở ngay biệt thự bên cạnh.” Sau đó lại hiếu kỳ hỏi, “Cô lại cãi nhau với Bạch tiên sinh sao?”
Du Du tức giận nói: “Lái xe đi! Mau lên!”
A Sơn gật đầu một cái: “Lão gia mới vừa gọi điện thoại, hỏi tôi có thấy hai người ra bờ biển tản bộ hay không.”
Du Du kinh ngạc hỏi: “Cha tôi hỏi cậu như vậy thật sao?”
Cha thật đúng là nóng vội mà! Lại có thể nắm bắt được mạch tiến triển của mình và Bạch Ngôn Sơ rồi!
Thật đúng là dở khóc dở cười.
Xe đã khởi động, A Sơn còn nói, “Tiểu thư, một mình cô trở về như vậy, Bạch tiên sinh sẽ không đau lòng sao?”
Sao người này lại lắm chuyện như vậy chứ?
Du Du tức giận cười lạnh: “Anh ta sẽ khổ sở sao? Hai chữ ‘Khổ sở’ không nằm trong từ điển của anh ta!”
A Sơn lại nói, “Nhưng tôi cảm thấy Bạch tiên sinh vẫn rất quan tâm đến cô.”
Du Du cảnh cáo hắn: “Cậu đừng nói nhảm nhiều như vậy! Nếu không tôi sẽ lập tức đuổi việc cậu!”
=== ====== =========
Sáng sớm hôm sau, Du Du đang uống cà phê, theo thói quen liền hỏi chị Tiên: “Chị Tiên, báo buổi sáng đâu?”
Chị Tiên cười cầm tới. Du Du nói cảm ơn, nhận lấy mở ra.
Tách cà phê trong bàn tay xinh đẹp thiếu chút nữa là rơi xuống, cô hít một hơi, mới đặt được nó xuống đĩa.
《Báo buổi sáng》Đầu đề viết《 Kha Triết Khôn bị đâm ở trên bãi biển Úc Đầu》!
Tối hôm qua? Không phải là cô và Bạch Ngôn Sơ đã thấy Kha Triết Khôn đang vui vẻ nắm tay đi dạo với Giang Tâm Di sao? Tại sao lại bị đâm?
Bài báo không nói ra hung thủ là ai? Chỉ đưa tin Kha đại thiếu bị người dùng thanh xiên nướng đâm vào vùng bụng bên trái, mặc dù không phải là chỗ hiểm, nhưng cũng chảy rất nhiều máu nên được đưa vào bệnh viện, đến nay vẫn chưa xuất viện. Sau đó, cảnh sát đã bắt tay vào điều tra, đang hết sức để tìm ra hung thủ.
Tại sao lại có thể như vậy? Đang êm đẹp thì tại sao lại có người muốn đâm Kha nhị thiếu cao cao thượng tại kia?
Nói như vậy, lúc xảy ra chuyện đó là sau khi cô và Bạch Ngôn Sơ rời khỏi bãi biển. Nhưng tối hôm qua cô giận dỗi với Bạch Ngôn Sơ nên rời đi trước, cho nên cũng không rõ ràng rốt cuộc đêm qua tại bờ biển đã xảy ra chuyện gì?
Bạch Ngôn Sơ hẳn là đã biết được chuyện gì đó?
Đang lúc này, chuông cửa vang lên. Chị Tiên đi ra mở cửa, trong chốc lát liền hoảng hốt chạy lại đây: “Tiểu thư, có hai người cảnh sát tới, nói muốn tìm cô!”
Cảnh sát tới cửa, sẽ không phải chỉ có tới đây uống ly trà rồi đi về.
Đáy lòng Du Du trở nên rét lạnh, nói: “A, không sao!” Sau đó liền đứng dậy đi tới phòng khách.
=== ====== ======
Mà lúc này ở nhà của Giang Tâm Di, Bạch Ngôn Sơ đang lạnh lùng nhìn người phụ nữ đầu tóc bù xù đó bằng ánh mắt đầy đe dọa.
Lúc rạng sáng bên bờ biển biệt thự, anh đang ngủ say thì bị tiếng còi xe cảnh sát đánh thức. Sau khi tỉnh dậy, cả khu bờ biển biệt thự cũng đã bị phong tỏa, có mấy người cảnh sát ở tổ trọng án được điều đến.
Bởi vì trước khi xảy ra chuyện Kha Triết Khôn có gặp qua anh, cho nên anh bị cảnh sát hỏi thăm.
Ban đầu, người cảnh sát Lâm của tổ trọng án đó hỏi anh: “Bạch tiên sinh, tối hôm qua lần cuối cùng anh nhìn thấy Kha tiên sinh là lúc mấy giờ?”
“Có lẽ là tầm từ tám giờ rưỡi đến chín giờ!”
“Ở đó còn có ai nữa không?”
“Vợ tôi, a, ý tôi là tiểu thư Đường Du Du.” Anh không thể không thừa nhận có một số việc là do thói quen.
“Không có ai khác nữa sao?” Cảnh sát Lâm nghiêm túc hỏi, hình như có vẻ không tin.
Thật ra thì Bạch Ngôn Sơ đã sớm đoán được là ai làm.
Người phụ nữ ngu xuẩn Giang Tâm Di này, chắc chắn là đã cãi nhau với Kha Triết Khôn sau đó tiện tay nhặt lấy cái que xiên nướng người ta vứt đi đâm hắn bị thương, sau đó bỏ chạy.
“Bạch tiên sinh, anh hãy cẩn thận nhớ lại, lần cuối cùng anh nhìn thấy Kha tiên sinh, trừ anh và vợ trước Đường tiểu thư ở đó, còn có ai nữa không?”
Bạch Ngôn Sơ cố ý day day trán, khẽ nói: “Thật xin lỗi, tôi nhớ thiếu! Còn có cả cô Giang Tâm Di nữa!”
Lâm cảnh quan tiếp tục dùng giọng nói nghiêm túc mang tính chất nghề nghiệp hỏi: “Tốt! Như vậy tối hôm qua trong khoảng thời gian từ chín giờ rưỡi tối đến bốn giờ sáng, anh đã ở đâu?”
Nữ cảnh sát đứng một bên đang làm biên bản.
“Ừm, ngủ ở chỗ này!”
“Có nhân chứng không?”
“Ừm, không có! Tối hôm qua một mình tôi ngủ ở đây.”
Cảnh sát Lâm và nữ cảnh sát làm biên bản trao đổi ánh mắt với nhau, nói, “Ok! Cám ơn anh đã hợp tác! Có gì cần tôi sẽ hỏi thêm anh một số điều! Quấy rầy rồi!”
Bạch Ngôn Sơ lễ độ mỉm cười: “Được!”
Đây chính là quá trình anh bị cảnh sát hỏi thăm. Sau khi kết thúc, anh càng thêm xác định: Giang Tâm Di đúng là làm chuyện ngu xuẩn.
Chuyện đầu tiên chính là gọi điện thoại cho cô ta. Nhưng điện thoại di động lại tắt máy, trong cơn nóng nảy, anh vội vàng thu dọn đồ đạc rồi lái xe chạy về nội thành.
Bả vai Giang Tâm Di khẽ run, sau đó sụt sùi khóc: “Cảnh sát đã hoài nghi em, em sẽ phải ngồi tù sao?”
“Lúc nào thì cô mới có thể dừng những suy nghĩ ngu ngốc đó lại? Cô không muốn sống thì thôi, nhưng còn NiNi? Cô có nghĩ tới con bé hay không?” Bạch Ngôn Sơ hận không thể xông tới bóp cổ cô ta.
Anh thật sự rất giận dữ, cho nên giọng điệu của anh trở nên vô cùng nghiêm nghị, ánh mắt cũng lạnh thấu xương làm cho người khác sợ hãi.
Giang Tâm Di oa một tiếng rồi gào khóc: “Em còn không phải là vì con sao, nếu không còn đi tìm tên khốn kia làm gì? Ngôn Sơ...... Ngôn Sơ, chính miệng anh ta nói, anh ta chỉ cấp cho em tiền nuôi dưỡng, anh ta không cưới em, cũng không cần đứa bé!”
Bạch Ngôn Sơ hơi mím môi, cười lạnh: “Cho nên cô liền đâm hắn bị thương?” Sau đó tức giận đấm lên bàn, cũng gầm nhẹ một tiếng: “Ngu ngốc!” Làm cho cái cốc ở trên bàn nảy lên.
Giang Tâm Di lại nhào vào trong ngực anh tùy ý khóc ồ lên: “Tại anh ta chọc tức em! Làm thế nào bây giờ? Ngôn Sơ, anh phải giúp em......”
Bạch Ngôn Sơ lại đẩy cô ta ra, “Đừng đụng vào tôi!”
Tác giả có lời muốn nói: Tiểu Bạch nổi đóa rồi!
Tiểu Bạch đối với Giang Tâm Di thật ra thì đã sớm không có tình cảm, hắn giúp cô ta tuyệt đối là bởi vì ân nghĩa ( tôi đã nói ở ngoại truyện về Tiểu Bạch rằng cô ta đã từng cứu mẹ hắn). Còn nữa, hắn thật sự có một bí mật, không thể nói cho những người khác biết, cho nên mới giúp người phụ nữ này.
Chương sau sẽ có chuyện kinh thiên động địa xảy ra vs Kha Triết Khôn, đoán xem đó là chuyện gì nào??