"A......" Du Du cực kỳ sợ hãi, vùi đầu vào trong ngực Bạch Ngôn Sơ. Anh hừ một tiếng, sau đó nhỏ giọng nói: "Đừng sợ!"
Mà Tiễn Cường đã nhanh nhẹn xoay người lại, từ túi áo rút ra một khẩu súng, nòng sung hướng về phía cửa sổ bóp cò. Tiếng súng chói tai cùng với âm thanh diendanlqdd thủy tinh bị vỡ tiếp tục vang lên, Du Du bị dọa sợ đến kêu lên mấy lần.
Ông trời ơi! Lần đầu tiên cô nghe thấy tiếng súng!
Bạch Ngôn Sơ ôm cô chạy ra khỏi căn nhà dân rách nát phía sau, nữa vượt qua một mảnh đất cỏ hoang. Tiếng gió ào ào ở bên tai Du Du xẹt qua, cô nhắm mắt lại thật chặt.
Dù có thế nào, anh đã tới, cô nghĩ đã an toàn.
Mà bên kia có một chiếc xe lái đến trước mặt bọn họ, chiếc xe phanh gấp lại.
Bạch Ngôn Sơ nhanh chóng đưa Du Du vào trong xe, hung hăng đóng cửa lại, hít một hơi thật sâu.
Lúc này, Tiễn Cường rất nhanh đã chạy tới, hắn bằng tốc độ nhanh nhất nhảy lên ghế phụ lái, hô: "Lái xe! Mau!"
Phụ trách lái xe A Sơn đạp mạnh chân ga. Tốc độ xe không thua gì xe đua, chạy nhanh như điên, để lại mưa đạn ở phía sau.
Cả người Du Du phát run, níu chặt lấy ống tay áo của Bạch Ngôn Sơ, "Tôi sợ......"
Cánh tay của Bạch Ngôn Sơ cũng ôm chặt lấy cô, khẽ an ủi: "Không sao." Sau đó trong miệng khẽ than nhẹ, hít vào một ngụm khí lạnh.
Tiễn Cường ngồi trước đột nhiên quay đầu lại hỏi: "Bạch tiên sinh, có phải ngài đã trúng đạn rồi không?"
Trong lòng Du Du trở nên căng thẳng: Mới vừa rồi mưa đạn như thế, đã bắn trúng anh rồi sao?
Bạch Ngôn Sơ cau mày cười nói: "Cánh tay thôi mà, không có việc gì, đi thôi!"
Du Du lúc này mới phát hiện ra cánh tay trái của người đàn ông ngồi bên cạnh đã rỉ máu, còn nhuộm đỏ ống tay áo. Cô trở nên luống cuống, liền vội vàng hỏi: "Bạch Ngôn Sơ, anh không sao chứ? Có phải rất là khó chịu hay không?"
Anh không phải là vừa rồi bế mình chạy thoát khỏi đó rồi bị trúng đạn đó chứ?
"Không chết được." Bạch Ngôn Sơ nói xong mím môi thật chặt, xem ra đã thừa nhận đau đớn.
Du Du vội vàng nói với người lái xe: "A Sơn, tìm bệnh viện! Mau!"
Cô đã sợ đến tay chân có chút luống cuống, bởi vì đối với cái chuyện máu me này, cô thật sự không hề có kinh nghiệm.
A Sơn đồng ý: "Ngay bây giờ!"
Xe một đường chạy như điên trên con đường ngoại ô thành phố. Ven đường đều là rừng núi, từng cây từng cây tối om om ở ven đường như giương nanh múa vuốt, Du Du sau khi nhìn cảm thấy trong lòng đặc biệt sợ cùng nóng nảy.
Nơi hoang vu này, tìm đâu ra bệnh viện?
Bạch Ngôn Sơ đã nhắm mắt lại, nhưng máu đỏ tươi vẫn chảy xuống, trên đầu gối quần cũng ướt một phần nhỏ. Du Du càng ngày càng sợ, liền nhẹ nhàng vỗ lên bờ vai của anh nói: "Bạch Ngôn Sơ, anh chịu đựng một chút! Không nên ngủ gật!" Cuối cùng câu diendanlqdd nói kia đã mang theo tiếng khóc nức nở rồi.
Nhìn thấy cô gấp gáp như vậy, Bạch Ngôn Sơ lại khẽ nhếch môi cười, trời mờ mờ tối, trong nụ cười này mang một vẻ quỷ dị mê người.
Lúc này, Tiễn Cường lại nói: "Xong đời! Có cảnh sát kiểm tra xe!"
Trong lòng Du Du chấn động: Lúc này kiểm tra xe?
Phía trước hơn 10m, quả thật có mấy người đứng, còn có cầm đèn pin trên tay.
Tiễn Cường nhỏ giọng nói: "Hiện tại Bạch tiên sinh bị thương, nếu bị cảnh sát phát hiện, nhất định sẽ làm cho bọn họ đem lòng sinh nghi, sẽ kéo chúng ta đến đồn cảnh sát hỏi thăm!"
Du Du nhất thời không có chủ ý, hỏi: "Vậy, vậy làm sao bây giờ?"
A Sơn cũng lo lắng nói: "Không thể bị bọn họ phát hiện ra Bạch tiên sinh bị thương!"
Phía sau giọng nói run rẩy nhưng kiên định của Bạch Ngôn Sơ vang lên: "Tôi có thể nhịn được! Mọi người đừng nói gì hết!"
Du Du quay đầu lại nhìn Bạch Ngôn Sơ sắc mặt đã trắng bệch, hỏi: "Thật sự anh có thể chịu được?"
Anh gật đầu một cái: "Chuyện em bị bắt cóc tạm thời tuyệt đối không thể tiết lộ ra ngoài! Cho nên, chúng ta nhất định không được thừa nhận!"
Xe đột nhiên ngừng lại.
A Sơn dừng xe, chuẩn bị tiếp nhận sự kiểm tra của cảnh sát.
Tiễn Cường trầm giọng giao phó: "Cậu đừng nói gì hết, cứ giao cho tôi!"
Chỉ thấy bên kia ba cảnh sát đi tới, một người cầm đầu là người mặc âu phục và khoác áo khoác màu xám tro, nữ cảnh sát tóc ngắn mặc quần tay, trước ngực đeo bảng tên.
Cô ấy đi tới trước đầu xe khẽ khom lưng xuống, giơ bảng tên trước ngực mình lên để chứng minh than phận, trên khuôn mặt xinh đẹp lộ ra nụ cười lạnh đdiedanlqd lung của cảnh sát lành nghề: "Tôi là giám sát cao cấp của tổ trọng án ở Tây Thành Tôn Diệu Linh, xin xuống xe để cho chúng tôi kiểm tra một chút! Cảm ơn vì đã phối hợp!"
Trái tim đập nhanh, liền nín thở liếc nhìn người đàn ông bên cạnh. Ánh mắt của anh sang ngời, lập loè ánh sang cảnh giác cao độ, giống như một con báo săn, tùy thời điểm chuẩn bị tìm cơ hội liền đột xuất vòng vây.
Tiễn Cường ho một tiếng, cười nói: "Madam, đã xảy ra chuyện gì? Trễ như vậy toàn bộ mọi người lại bị điều động?"
Nữ giám sát dùng giọng điệu cứng nhắc nói: "Có thôn dân báo cáo phía sau thôn 50 cây số có tiếng súng, cho nên chúng tôi tới đây kiểm tra một chút!"
Du Du bị hù dọa làm cho bối rối. Cô sợ mấy tên lưu manh xã hội đen kia, nhưng cũng sợ chị cảnh sát nghiêm túc này nha!
Ngộ nhỡ bị đề ra nghi vấn đến vụ bắt cóc vừa rồi, nên nói như thế nào cho phải? Truyền thông sẽ viết như thế nào về mình?
Khó trách có người nói, cảnh sát chính là người ra ngoài phá hoại!
Tiễn Cường vẫn bình tĩnh, cười nói: "Chúng tôi đương nhiên sẽ phối hợp." Liền mở cửa xe ra, còn nói với mọi người trong xe, "Xuống xe đi!"
Làm thế nào? Thật sự muốn xuống xe sao? Xuống xe không phải là bị nữ giám sát phát hiện ra Bạch Ngôn Sơ bị thương sao? Tiễn Cường đúng là tên đại ngu ngốc! Trong long Du Du hung hăng kêu lên.
Nữ giám sát hạ lệnh: "Xin xuống xe!"
Đợi sau khi Tiễn Cường và A Sơn xuống xe, Du Du không thể làm gì khác hơn là lôi kéo người đàn ông phía sau xuống xe. Bạch Ngôn Sơ xuống xxe, nữ cảnh sát kia đột nhiên tinh mắt hỏi: "Tiên sinh, làm sao anh lại chảy máu? Anh bị thương sao?"
Du Du cắn chặt môi, trong đầu ong ong.
Cảnh sát chết tiệt, thấy người ta bị thương thì hỏi gì chứ? Còn không mau đưa người đi bệnh viện?
Bạch Ngôn Sơ cười khổ: "Chuyện nhỏ, tự tôi làm mình bị thương đấy mà!"
GIọng nói của cảnh càng ngày càng nghiêm nghị: "Chứng minh thư, cám ơn! Xin lấy ra!"
Tiễn Cường móc chứng minh thư ra, đưa cho cảnh sát mặc cảnh phục một bên kiểm tra. Mà Du Du cũng lấy chứng minh thư ra, Bạch Ngôn Sơ cũng dung cánh tay không bị thương lấy chứng minh thư từ trong túi áo ra.
Cảnh sát phụ trách kiểm tra ghi danh nhìn chứng minh thư của bọn họ, kinh ngạc nói: "Đường Du Du tiểu thư? Bạch Ngôn Sơ tiên sinh?"
Trong Hương thành thật đúng là không người nào không biết bọn họ.
Nữ cảnh sát dùng ánh mắt dò xét nhìn Bạch Ngôn Sơ: "Bạch tiên sinh, anh chắc chắn thương thế của anh là tự mình gây ra sao?"
Du Du rốt cuộc cũng đã bực mình, hét lên với nữ cảnh sát: "Cô hỏi cái gì mà hỏi? Cô không thấy người ta rất khó chịu sao? Cảnh sát các cô luôn miệng nói bảo vệ nhân dân, thật ra thì chính là gây thêm phiền phức! Nếu như tôi mà là cô, tôi sẽ đưa đdiedanlqd anh ấy tới bệnh viện ngay bây giờ!"