Lúc này, Tống Lan Hương vừa nhìn Phạm Nhật Minh, trong lòng âm thầm nghĩ, bà ta phải nắm bắt thật tốt cơ hội lần này.
Phạm Nhật Minh đưa cho bà ta một món quà, nói: "Cô Hương, đây là một chút tấm lòng của chúng cháu, mong cô bớt đau lòng."
Tống Lan Hương nhận lấy, nở nụ cười bất đắc dĩ nói: "Cảm ơn các cháu, các cháu thật có lòng còn đặc biệt tới đây thăm hỏi."
"Ông cụ nghe thấy tin dữ này cũng rất đau lòng. Chỉ là ông đã lớn tuổi rồi, cháu xin phép thay mặt ông giúp cô sắp xếp hậu sự. Cô cần gì cứ lên tiếng nói với cháu là được."
Nghe vậy, ánh mắt Tống Lan Hương nhanh chóng lóe lên, sau đó nói: "Nhờ cháu giúp cô nói với ông cụ Phạm một tiếng cảm ơn."
"Cháu chính là người vợ mới cưới của Phạm Nhật Minh đúng không?"
Tống Lan Hương nhìn Nguyễn Khánh Linh, dường như lúc này bà ta mới để ý đến cô. Mà người đang đứng bên cạnh bị bỏ mặc nãy giờ là Nguyễn Khánh Linh cô ngược lại không chút tức giận nào, cô gật đầu.
"Vâng ạ, cô Hương."
“Thật xinh đẹp.” Tống Lan Hương khen ngợi cô một câu, Nguyễn Khánh Linh cũng lịch sự cười không đáp trả.
Không biết tại sao, Nguyễn Khánh Linh luôn cảm thấy khi cô Lương nhìn mình, ngay cả khi vừa rồi dù có mở lời khen cô thì ánh mắt của bà ta so với nhà họ Nguyễn khi nhìn cô cũng không khác là mấy không chút chân thành.
Ngay lập tức, Nguyễn Khánh Linh cảm thấy có lẽ mình đang suy nghĩ quá nhiều, dù sao thì bọn họ cũng không quen biết nhau.
Ánh mắt Tống Lan Hương quay lại nhìn Phạm Nhật Minh, bà ta nói: "Nhật Minh, cô có chuyện muốn nói với một mình cháu, được không?"
Đây là có ý bảo Nguyễn Khánh Linh rời đi trước, cho nên cô cũng không nghĩ nhiều, chỉ nói: "Cháu đi mua nước đã, hai người cứ nói chuyện đi ạ."
Sau đó, Nguyễn Khánh Linh quay người rời đi.
Đợi khi cô rời đi, Tống Lan Hương đột nhiên xin lỗi đến Phạm Nhật Minh: "Nhật Minh, cô xin lỗi cháu, lẽ ra con và Hà Thanh nên ở bên nhau. Lúc đó là do cô hồ đồ chia rẽ hai người. Là cô không đúng, cô nên nói với cháu một lời xin lỗi. "
Lời lẽ từ miệng Tống Lan Hương nói ra là vậy nhưng trong lòng bà ta lại không nghĩ như thế.
Lúc trước người vốn dĩ chia rẽ hai người họ không phải bà ta mà là cái đứa con gái ngu ngốc Hà Thanh kia. Tự chính nó không muốn ở bên cạnh một tên què, nhưng hôm nay bà ta lại phải là người đứng ra gánh thay, thật là phiền phức.
Nhưng mà, lúc này không còn sự lựa chọn nào khác, Phạm Nhật Minh không còn tàn tật, mà ngược lại lúc trở về anh càng trở nên khí thế, cậu ta tuấn hơn xưa. Về sau, gia sản đồ sộ của nhà họ Phạm có tám phần sẽ do cậu ta thừa kế.
Nếu con gái và Phạm Nhật Minh hòa giải thành công thì đống nợ nần cao như núi kia nửa đời còn lại của bà ta sẽ không cần phải lai lưng ra gánh nữa. Nghĩ đến đây Tống Lan Hương liền bình tĩnh lại, dù phải đứng ra gánh thay cho cái lý do chia tay vớ ngớ ngẩn đó thì bà ta cũng chấp nhận.
Phạm Nhật Minh nhìn Tống Lan Hương, những đau đớn trước đây mà anh phải chịu đựng khiến anh trưởng thành nhanh chóng. Sau khi quen thuộc với ánh mắt lạnh lùng châm chọc, anh cũng tự luyện cho mình khả năng nhìn người.
Với dáng vẻ của Tống Lan Hương trước mặt anh, anh gần như không gần suy nghĩ cũng đoán được những lời bà ta muốn nói tiếp theo.
Thế là, bà ta tăng thêm can đảm, tiếp tục nói: "Nhật Minh, chắc cháu không biết rằng, sau khi Hà Thanh trở về từ nước ngoài, sự nghiệp của con bé vẫn luôn không được suôn sẻ cho lắm. Hôm nay cô nói với cháu những lời này, cũng muốn hỏi cháu một chút, cháu có thể niệm tình cảm cũ trước đây mà có thể nâng đỡ con bé một chút trong vấn đề công việc không?"
Phạm Nhật Minh vẫn không nói, nhưng anh ra hiệu cho Tống Lan Hương tiếp tục nói
Tống Lan Hương nóng lòng nói: "Con bé vừa mới nộp đơn xin làm Phó giám đốc phòng kinh doanh của công ty cháu. Nếu cháu có thể dàn xếp được..."
Lời nói của bà ta bị Phạm Nhật Minh cắt ngang: "Cháu cũng chỉ vừa mới tiếp quản công việc của Công ty. Hơn nữa nguyên tắc của cháu là tôn trọng mọi quyết định của mọi người trong công việc chung. Cháu tin rằng Hà Thanh rất xuất sắc, dù không có sự giúp đỡ của cháu thì cô ấy vẫn có thể đủ sức để đạt được chức vụ này."