Vào buổi tối, Lê Tuấn đưa Khánh Linh đến một nhà hàng do một người Việt Nam điều hành.
Hai người lúc đầu không nói chuyện, Nguyễn Khánh Linh chỉ muốn yên lặng kết thúc bữa ăn, sau đó tìm cớ chuồn mất.
Không phải cô đạo đức giả, mà là cô là phụ nữ đã có gia đình, đi ăn riêng cùng một người đàn ông khác như thế này không hay lắm.
“Khánh Linh, buổi bảo vệ luận án hôm nay của em thế nào?”
Lê Tuấn nhìn ra, muốn Nguyễn Khánh Linh chủ động mở miệng là điều không thể, anh ta quyết tâm muốn theo đuổi cô thì phải chủ động.
“Dạ, cũng được.” Nguyễn Khánh Linh ngoan ngoãn đáp.
“Giảng viên phụ trách bảo vệ luận án của em thế nào?”
“Tất cả đều tốt.”
“...”
Cả hai đã có một cuộc trò chuyện kéo dài gần mười phút dưới dạng người hỏi người trả lời.
Trong khoảng thời gian này, Lê Tuấn đặt câu hỏi, Nguyễn Khánh Linh trả lời thành thật, không thảo luận về bất kỳ chủ đề nào, cô chỉ muốn kết thúc bữa ăn nhanh chóng.
Lê Tuấn không biết cô đang nghĩ gì, trong lòng cảm thấy có chút mất mát.
Một lúc sau, anh đột nhiên hỏi: “Phạm Nhật Minh đối xử với em như thế nào?”
Nghe câu hỏi này, bàn tay đang cầm món ăn của Nguyễn Khánh Linh vô thức dừng lại, sau đó cười nói: “Tốt lắm.”
Tuy nhiên, Lê Tuấn không tin lời cô nói, mắt anh chăm chú nhìn cô một lúc, Nguyễn Khánh Linh luôn cảm thấy trước mặt anh không có chỗ nào để trốn.
Đột nhiên, ánh mắt anh lại dịu đi, có chút chiều chuộng khó tả.
“Khánh Linh, anh thích em là chuyện của anh, không liên quan gì đến em, em cũng không phải có quá nhiều gánh nặng tâm lý, biết không?”
Nguyễn Khánh Linh cúi đầu đáp lại, như thể lại thở dài, trong mắt hiện lên vẻ đau khổ.
Đàn anh làm việc này thực sự không cần thiết, anh ấy thật tốt...
Tiếng chuông điện thoại cắt ngang dòng suy nghĩ của cô.
Nhìn tên người gọi hiển thị trên màn hình, Nguyễn Khánh Linh ấn nút trả lời: “Anh Hữu Nghị, sao vậy?”
Sau hai ngày quen biết, mối quan hệ giữa cô và Trần Hữu Nghị dần thân thiết hơn, vì cậu ta lớn hơn cô một chút nên Khánh Linh đã trực tiếp gọi cậu ta là anh.
“Khánh Linh, cô ăn chưa? Tôi dẫn cô đi ăn món gì ngon!”
Trần Hữu Nghị muốn làm hết sức mình với tư cách là một chủ nhà và đưa cô đi rav ngoài ăn.
Kết quả là trước khi giọng nói của Nguyễn Khánh Linh vang lên, đầu dây bên kia nhàn nhạt xuất hiện giọng nói của một người đàn ông, hình như đang kêu người phục vụ thêm chút canh?
“Xin lỗi, anh Hữu Nghị, tôi đã ăn rồi.”
Trần Hữu Nghị dừng lại, sau đó cố hỏi: “Cô đang ăn một mình? Hay với bạn cùng lớp?”
Nguyễn Khánh Linh thành thật trả lời: “Cùng đàn anh.”
“Ừm, được, không sao, cô ăn từ từ đi, lần sau tôi dẫn cô đi ăn.”
“Được.”
Cúp điện thoại, Trần Hữu Nghị suy nghĩ một chút, cuối cùng quyết định gọi điện cho Phạm Nhật Minh, chuyện này cần phải cho anh biết.
Lúc này là đúng mười giờ sáng ở Việt Nam.
Vào ngày thứ ba sau khi Phạm Nhật Minh nhậm chức, anh đang nói về chuyện công ty với trợ lý Đặng Tiến.
Trong lúc đó, Đặng Tiến có nhắc tới: “Phó chủ tịch, ở Anh có một hợp đồng phải ký, chủ tịch cho tôi hỏi anh, anh có nguyện ý đi không?”
Phạm Nhật Minh nghe xong, trên mặt không chút thay đổi.
Phạm Thành cố ý bảo anh đến nhận công ty, nhưng thật ra lại coi anh như chân sai vặt, hợp đồng ký kết ở Anh không quan trọng, chỉ cần quản lý làm, không cần một phó chủ tịch như anh tự mình đến đó.
Phạm Nhật Minh môi mỏng khẽ nhúc nhích, vừa định từ chối.
Ngay sau đó, điện thoại di động của anh đổ chuông, là Trần Hữu Nghị.
Phạm Nhật Minh nhấc máy.
“Nhật Minh, cô vợ nhỏ của anh tối nay ăn tối với đàn anh, tôi nghĩ nên cho anh biết.”
Hiện tại có rất nhiều website ăn cắp truyện của truyenfull.com khiến tốc độ ra chương bị chậm hoặc ngừng ra chương mới !!!
Hãy quay lại ủng hộ Website truyenfull.com để chúng tôi ra truyện nhanh và sớm nhất nhé. Xin cảm ơn !