Sau khi ăn xong bữa tối, Nguyễn Khánh Linh bắt đầu cảm thấy buồn ngủ, chủ yếu là vì buổi sáng dậy sớm quá.
Ông nội nhìn thấy Nguyễn Khánh Linh mệt mỏi, liền nói Phạm Nhật Minh đưa cô về phòng nghỉ ngơi. Bây giờ Khánh Linh đã mang thai nên phải chăm sóc cô thật chu đáo. Phạm Nhật Minh gật đầu, dẫn Nguyễn Khánh Linh đi lên tầng.
Hà Thanh nói chuyện với ông nội một lúc rồi cũng về phòng nghỉ ngơi, khi nhìn thấy dì Vương đang cầm sữa định đổ đi, cô ta hỏi: “Sữa này không cần nữa sao?”
Dì Vương nhìn thấy là Hà Thanh thì cười nói: “Đúng vậy, tôi muốn đun nóng sữa đưa lên cho bà nhỏ, nhưng may mà nhìn thấy sữa đã hết hạn rồi”
Hà Thanh nghe đến đây trong đầu lập tức lướt qua một chủ ý, liền nói với dì vương: “Để cháu đun nóng sữa cho, đúng lúc cháu cũng định lên tầng nói chuyện với cô ấy. Dì bận rộn cả ngày rồi, nên nghỉ ngơi sớm đi ạ”
Dì Vương thấy cô ta là tốt bụng lại tử tế, chẳng trách ông chủ lại thích cô ta như vậy. Dì Vương không nghĩ ngợi gì, liền mang vứt sữa hết hạn vào thùng rác rồ lấy sữa mới trong tủ lạnh ra đưa cho Hà Thanh. “Vậy làm phiền cô Hà Thanh rồi, con tôi còn đang bị bệnh, nên tôi muốn về nhà xem thế nào”
Hà Thanh gật đầu, còn không quên dặn dò dì Vương đi đường cẩn thận. Sau khi đợi dì Vương rời khỏi, cô ta mới cầm sữa hết hạn từ trong thùng rác lên rồi nở nụ cười nham hiểm. Hà Thanh quay đầu lại nhìn xung quanh, ông nội đã về phòng từ lâu, những người làm khác cũng không ở bên cạnh. Cô ta nhanh chóng mở hộp sữa mới ra, đổ sữa vào trong bồn nước rồi vứt hộp vào vào thùng rác. Sau đó đổ sữa hết hạn vào ly, cuộn chiếc hộp lại, nhét vào dưới đáy của thùng rác.
Ông nội của Phạm Nhật Minh thích Nguyễn Khánh Linh như vậy, khẳng định cũng bởi vì cô đã mang thai, nếu không ông nội nhất định vẫn thích cô ta trở thành con dâu nhà họ Phạm hơn. “Nguyễn Khánh Linh, để xem khi cô mất đi đứa con trong bụng, thì cô có còn được ở lại nhà họ Phạm nữa không?” Hà Thanh thầm nghĩ, sau đó cầm ly sữa lên đi lên tầng.
Nửa đêm, hàng loạt tiếng bước chân vội vàng làm phá vỡ không gian yên tĩnh của khoa cấp cứu ở bệnh viện. Y tá trực ban đang ngủ gà ngủ gật thì nghe thấy tiếng bước chân lập tức liền tỉnh táo lại.
Phạm Nhật Minh ôm Nguyễn Khánh Linh chạy xông vào, phía sau là Hà Thanh đang đỡ lấy ông Phạm, nét mặt bọn họ không che giấu được sự lo lắng, còn Nguyễn Khánh Linh thì mồ hôi chảy đầm đìa, hai tay cô ôm lấy bụng, vẻ vô cùng khó chịu. “Này anh, cho hỏi anh có chuyện gì không?” Y †á nhìn Nguyễn Khánh Linh, lại quay sang nhìn Phạm Nhật Minh, trong lòng thầm nói: Người đàn ông này đẹp trai quái “Bụng cô ấy rất đau.” Phạm Nhật Minh nói, Nguyễn Khánh Linh ậm ừ kêu lên vô cùng đau đớn. Mời bạn đọc truyện tại Truyện8 8.net
Y tá cũng không mải ngắm nữa, vội vàng bấm điện thoại gọi bác sĩ trực đêm hôm nay, chưa đến hai phút bác sĩ đã đi đến. “Một người đi làm thủ tục nhập viện đi, những người còn lại đợi ở đây” Bác sĩ lạnh lùng nói.
Phạm Nhật Minh đặt cô lên giường, sau đó quay người nhìn ông nội và Hà Thanh. “Ông nội, ông nghỉ ngơi ở đây một lát đi, những chuyện còn lại cứ để cháu làm”
Anh nói rồi quay người đi cùng y tá đến làm thủ tục và nộp tiền viện phí.
Ông nội ngồi trên chiếc ghế lạnh lẽo ở hành lang bệnh viện, ông nhìn về phía phòng bệnh đang đóng chặt cửa, còn Hà Thanh ngồi đó đan chặt tay, nhìn có vẻ thật sự như đang lo lắng cho Nguyễn Khánh Linh. “Con bé Khánh Linh này, cháu nói xem có phải đứa trẻ trong bụng sẽ xảy ra chuyện gì không chứ?” “Ông yên tâm đi, Khánh Linh phúc lớn sẽ không xảy ra chuyện gì đâu, đứa trẻ trong bụng cô ấy cũng sẽ không có mệnh hệ gì đâu” Hà Thanh nở nụ cười nhàn nhạt, dịu dàng an ủi ông nội, trong lòng lại mong muốn đứa trẻ trong bụng Nguyễn Khánh Linh phải xảy ra chuyện thì mới tốt.
Không lâu sau bác sĩ đẩy cánh cửa phòng bệnh ra, ông nội luống cuống đứng lên đi lại đó, bác sĩ cởi khẩu trang ra nói: “Bệnh nhân chỉ là ăn nhầm đồ nên dẫn đến đau dạ dày, người nhà có thể yên tâm”
Ông nội nghe xong cũng thở phào nhẹ nhõm, sau đó kéo tay bác sĩ hỏi: “Vậy đứa trẻ trong bụng.”