Nguyễn Khánh Linh ngây người ra, cô không biết Phạm Nhật Minh tự nhiên nhào tới định làm gì.
Nhưng lúc đó, cô nghe thấy rõ, tiếng trái tim mình đang đập rất nhanh.
“Đợi anh một lát nữa mà cũng không được sao?”
Nguyễn Khánh Linh chưa từng nhận ra giọng nói của Phạm Nhật Minh lại gợi cảm, quyến rũ như thế.
“Em…”
Cô còn chưa kịp nói tiếp thì anh đã hôn nhẹ nên môi cô, não cô nhanh chóng phát nổ.
Cảm giác môi anh mát lạnh, vừa nhẹ nhàng, vừa mềm mại ma sát lên môi của cô, giống như đang đối xử với một bảo bối.
Cả người cô đông cứng lại, hai tay cô vô thức nắm chặt lấy cổ áo của anh. Cô nhắm mắt lại, ngồi im bất động.
Đợi đến khi môi anh tách khỏi môi cô, cô mới mở mắt, hai mắt đỏ ửng.
Phạm Nhật Minh nhìn cô gái trước mắt mình, đôi mắt cô long lanh, lại còn thêm vài phần ngây thơ, trông cô quyến rũ hơn ngày thường rất nhiều. Nhưng cô không hề hay biết điều đó, cứ nắm chặt lấy anh.
Cả người cô mềm mại, thơm ngát, dựa sát vào trong lòng của anh.
Phạm Nhật Minh đột nhiên cảm thấy bụng dưới của mình nóng lên, ánh mắt anh cũng dần dần trở nên tối đi.
Lúc này, Nguyễn Khánh Linh mới như tỉnh dậy từ trong giấc mơ. Cô không biết mình lấy sức lực ở đâu để đẩy người đàn ông đang ôm chặt cô đi. Cô còn không ngẩng đầu lên, cứ thế chạy thẳng. Lúc chạy đi, cô còn không quên nói một câu: “Em vào nhà vệ sinh.”
Phạm Nhật Minh thấy cô vội vàng bỏ chạy như thế thì cảm thấy buồn cười, khuôn mặt anh trở nên rất dễ chịu.
Cô không bị anh hôn môi, mặc dù vô cùng nhẹ nhàng nhưng chừng đó thôi cũng khiến đầu óc cô rối tung.
Phạm Nhật Minh hôn môi côi? Phạm Nhật Minh hôn môi cô sao?
Sao lại hôn cô? Phạm Nhật Minh không phải thích Hà Thanh sao? Tại sao lại như vậy?
Trong đầu cô lúc này có đến cả một vạn câu hỏi vì sao đang quay vòng vòng. Cô nhìn tấm gương bên trên bồn rửa mặt, hai má cô đang đó ửng, giống hệt một cô thiếu nữ ngây thơ.
Tim cô càng lúc càng đập nhanh hơn, có một giây nào đó, cô thấy trái tim mình như sắp sửa nhảy vọt ra khỏi lồng ngực.
Cô rửa mặt, lúc cô đang lấy giấy thì có mấy người phụ nữ trang điểm rất đẹp đi vào.
Mấy người đó liếc nhìn cô một cái rồi tiếp tục nói: “Mọi người vừa nãy có nhìn thấy cô gái phó tổng giám đốc dẫn vào trong phòng không? Có vẻ, phó tổng rất chiều cô ấy.”
“Tôi không nhìn rõ mặt lắm, chỉ nhìn thấy bóng người thôi, trông dáng người có vẻ khá đẹp.”
Một người phụ nữ trong số đó trả lời.
Lúc đó, động tác lau mặt của Nguyễn Khánh Linh dần chậm lại. Cô cố ý dùng tờ giấy để che mặt mình đi, không để cho bọn họ nhìn thấy rồi tiếp tục nghe bọn họ nói chuyện.
“Tôi nhìn thấy đấy, cũng đẹp lắm. Nhưng trông dáng vẻ của cô gái đó, không biết đã thành niên hay chưa? Nhất định là vì tiền nên mới quyến rũ phó tổng giám đốc.”
“Đúng vậy, từng này tuổi tôi thấy vô số cô người đẹp cặp với đại gia rồi.”
Thực ra nghe thấy những lời đó, Nguyễn Khánh Linh không biết mình nên vui hay mình nên tức giận. Cô đã tốt nghiệp đại học mà lại bị nhìn thành một cô gái chưa thành niên, đây là đang khen cô sao?
Một giây tiếp theo, lại có một người phụ nữ nói nhỏ: “Theo tôi thấy, phó phòng Hà Thanh với phó tổng giám đốc vẫn hợp hơn, dù là chuyện tuổi tác hay năng lực làm việc.”
“Với lại, phó tổng giám đốc không phải đã có vợ rồi sao? Cô gái đó mới có tí tuổi đầu mà đã đi làm tiểu tam, đến khi lớn lên không biết còn đi làm cái gì.”
“Đúng vậy!” Một giọng nói khác phụ họa vào: “Chắc phó tổng giám đốc chỉ thích thú nhất thời thôi, tìm một cô gái nhỏ trẻ như vậy để giải sầu một chút, lâu dài một chút đương nhiên sẽ không cần đến cô gái đó nữa.”
Nguyễn Khánh Linh nghe được một lúc thì thấy không nghe được tiếp nữa, cái gì là thích thú nhất thời chứ?
Cuối cùng, sau khi lau mặt xong, cô vứt khăn giấy, nhìn thẳng mấy người bọn họ và mỉm cười nói: “Tập đoàn Phạm Thị thuê mấy cô về là để mấy cô nói xấu sau lưng cấp trên sao?”