Lê Tiêu đang vừa ngáp vừa đút sữa cho đứa nhỏ, nghe xong lời này tức giận nói: "Em còn ngủ không ngon hả? Nước miếng cũng chảy dính đầy người anh."
Anh mới không ngủ ngon, mẹ nó, bị làm ồn cả đêm, buổi sáng mới vừa chớp mắt một lát, tiểu tổ tông lại tỉnh, hừ hừ muốn uống sữa.
Giang Nhu nghe vậy không phục, "Ai chảy nước miếng?"
Bất mãn anh nói xấu người ta, nhưng ánh mắt theo bản năng liếc nhìn trên người anh, thấy trước n.g.ự.c anh quả thật ướt một mảnh, trên mặt hiện 囧.
Lê Tiêu tựa cười mà không cười nhìn cô một cái, "Có muốn ngửi thử không?"
"…"
Giang Nhu làm bộ như không nghe thấy, quay đầu nhìn về phía bên kia, sau đó lơ đãng nhìn thấy con mắt sưng đỏ của người phụ nữ ở giường giữa, như là đã khóc.
Không dám nhìn nhiều, sợ khiến người ta xấu hổ.
Lê Tiêu thấy dáng vẻ không có tiền đồ ấy của cô, xùy một tiếng.
Đút sữa xong, anh ôm đứa nhỏ qua cho Giang Nhu, bản thân thu dọn một chút về nhà nấu cơm.
Giang Nhu bèn ôm đứa nhỏ ngồi chờ ở trong phòng bệnh, nhưng không đợi được bao lâu anh lại quay trở lại, còn có thím Vương đi theo.
Trên tay thím Vương còn xách một cái giỏ, vừa vào cửa đã cười tủm tỉm nói: "Thím mang theo đồ ăn cho các cháu, sáng nay không cần trở về."
"Thím."
Giang Nhu có chút kinh ngạc nhìn bà ấy một cái, không nghĩ tới bà ấy đến sớm như vậy.
Thím Vương quen thuộc đi tới, "Ăn cơm trước, cơm nước xong xuôi thì kích thích sữa cho cháu."
"Dạ."
Giang Nhu cười trả lời.
Giống như tối hôm qua, đồ ăn của cô và Lê Tiêu đều được tách ra.
Thím Vương bảo Lê Tiêu đi lấy nước ấm lại đây, Lê Tiêu cầm cơm và bình nước đi ra ngoài, chuẩn bị vừa xếp hàng vừa ăn.
Giang Nhu lại nhớ tới cái gì, nói với Hoàng Anh ở giường đầu tiên: "Chị Hoàng, đây là người thím tôi nói với chị, con gái thím ấy học đại học, rất giỏi."
Nói xong lại nói đơn giản chuyện tối hôm qua với thím Vương.
Thím Vương nghe vậy tươi cười trên mặt cũng không khép lại được, cảm thấy khó trách mình rất thích đứa nhỏ Giang Nhu này, hai bọn họ chính là một đôi trời sinh.
Vội quay đầu nói với người phụ nữ ở giường đầu tiên: "Con gái cũng không tệ, từ nhỏ thành tích của con gái thím đã rất tốt, con trai còn kém hơn, bây giờ học đại học ở thành phố N, còn là ủy viên học tập của lớp, giáo viên đều thích con bé."
"Giấy khen ở nhà thím đều dán kín một mặt tường, sau khi học đại học còn có học bổng, học kỳ trước còn cầm hai trăm về nữa."
Vừa nói tới con gái mình, thím Vương hưng phấn không dừng lại được, trên mặt tràn đầy đắc ý.
Nói không ngừng, còn ôm An An đi qua bên giường đầu tiên, muốn trò chuyện tường tận với người ta.
Giang Nhu thấy vậy đều nở nụ cười.
Người phụ nữ ở giường đầu tiên vốn đang có chút khó chịu, nghe xong những lời này, tâm tình dần dần tốt lên, cũng không ngừng mặc sức tưởng tượng ở trong lòng.
Từ trước đến nay ánh mắt thím Vương rất sắc bén, nhìn thấy mắt cô ấy đỏ hết cả lên thì biết bị uất ức rồi, vội an ủi.
Chờ Giang Nhu ăn xong, thím Vương còn có chút nuối tiếc, tựa như còn chưa nói đủ.
Lê Tiêu cũng đã lấy nước ấm về, thím Vương bảo anh lấy thau và hai cái khăn sạch lại đây.
Lê Tiêu nghe theo.
Thím Vương bảo Giang Nhu nằm thẳng ở trên giường, người của thế hệ trước không quá để ý chuyện riêng tư này, trực tiếp bảo Giang Nhu cầm quần áo nhấc lên, Giang Nhu cảm thấy có hơi xấu hổ, nhìn hai bên hướng khác.
Bị thím Vương vỗ một cái, "Đã là mẹ rồi, còn da mặt mỏng."
Giang Nhu đành phải đỏ mặt vén quần áo lên, nhưng bảo Lê Tiêu ôm đứa nhỏ ra cửa, đừng để những người khác tiến vào.
Chủ yếu là sợ gia đình của giường thứ hai đình đột nhiên lại đây, nữ còn đỡ, nếu đàn ông cũng đến vậy nguy rồi.
Thím Vương thấm ướt vắt sạch hai cái khăn, một cái bảo Giang Nhu dùng miệng cắn, một cái ngâm đi ngâm lại nhiều lần trong nước ấm, "Nhịn đau, sữa ra không được, chủ yếu là bên trong bị chặn, thông được thì tốt rồi."
Giang Nhu nghe bà ấy nói đau, bèn làm tốt chuẩn bị, cảm thấy có đau đi nữa cũng không đau bằng sinh con.
Nào biết, cô lại nhìn thấy thím Vương vắt khăn nóng xoa ở trước n.g.ự.c cô, sau đó bắt đầu dùng sức nhéo.
"…"
Giang Nhu chỉ cảm thấy làn da của mình đều bị phỏng, lại bị thím Vương dùng sức nhéo như vậy, cái đau đớn này, quả thực làm cho cô tuyệt vọng.
Con mắt mở rất to, muốn kêu lên, nhưng miệng cắn chặt khăn, chỉ có thể phát ra tiếng "Ô ô ô".
Thím Vương cũng biết cô đau, rất bình tĩnh nói: "Chịu đựng đi, sắp xong rồi."
Câu "sắp xong rồi" này, làm cho Giang Nhu cảm thấy mình như là qua một thế kỷ.