Cũng không biết có phải lỗi giác của anh ta hay không, anh ta thậm chí cảm thấy dạo gần đây tính tình của đại ca trở nên tốt hơn.
Mẹ anh ta nói cưới vợ cưới người hiền, anh ta cảm thấy rất có lý. Uông Nhạn bộ dạng bình thường, từng kết hôn, còn có đứa con ba tuổi, nếu là con gái còn tốt một chút, lớn lên gả ra ngoài còn có thể nhận một khoản lễ hỏi, nhưng con trai lại không được, hoàn toàn là mua bán lỗ vốn, cho nên cho dù là côn đồ trong thôn cũng không muốn cưới.
Ban đầu Chu Kiến cũng có chút do dự, điều kiện trong nhà anh ta cũng không tốt, gia đình rất nghèo, không có cha giúp đỡ, sức khỏe của mẹ lại kém, hai năm nay không dễ gì mới trả hết nợ nhưng cũng không có tiền tiết kiệm.
Ngược lại không phải anh ta ghét bỏ người ta, chỉ là cảm thấy áp lực lớn, nhưng nhìn thấy một người phụ nữ như đối phương làm việc còn liều mạng hơn cánh đàn ông, trời mưa to, anh cô ấy cũng không dám xuống sông bắt cá, cô ấy lại dám, giống như không muốn sống vậy, anh ta nhìn mà đau lòng.
Lúc ấy lập tức nghĩ, cuộc sống khổ một chút thì khổ một chút, hai người bọn họ chịu khó chút, dù sao cũng có thể sống thật tốt.
"Cô ấy lớn hơn tôi hai tuổi, con người rất không tệ, người khác bán đồ cho tôi, hoặc là lẫn lộn tốt xấu, hoặc là lén cân ít lạng, chỉ cô ấy có bao nhiêu tính bấy nhiêu, cũng không múa mép khua môi với tôi, mẹ tôi cũng cảm thấy cô ấy không tệ, có năng lực, tính tình tốt."
Giang Nhu nghe xong không ngừng gật đầu, cảm thấy hai người bọn họ đều là người rất không tệ, nghiêm túc nhắc nhở anh ta nói: "Vậy cậu cần phải đối xử với người ta thật tốt, trông có vẻ là một người không dễ dàng."
Chu Kiến nhẹ nhàng thở ra trong lòng, chuyện này của anh ta, Chu Cường và bạn gái anh ta cũng biết, bạn gái Chu Cường và Uông Nhạn ở thôn cạnh nhau, đương nhiên cũng biết tình huống của Uông Nhạn.
Hai người đều cảm thấy anh ta điên rồi, chê Uông Nhạn lớn tuổi, từng kết hôn còn có đứa nhỏ, cảm thấy Uông Nhạn không xứng với anh ta, anh ta nghe được trong lòng rất không thoải mái.
Chỉ có Giang Nhu muốn anh ta đối xử tốt với người ta, không có dáng vẻ khinh thường chút nào.
Chu Kiến sờ cái đầu trọc lốc, "Cái này tôi hiểu, hai chúng tôi đã thương lượng hết rồi, khoảng đầu năm tới có thể kết hôn, đến lúc đó cô ấy mang theo đứa nhỏ đến thị trấn ở."
Giang Nhu cười cười, "Chờ tôi ra tháng, cậu dẫn cô ấy về nhà ăn bữa cơm, anh của cậu coi cậu như em ruột, tôi là chị dâu cũng phải làm lễ chu toàn cho cậu chứ, đừng bỗng dưng ủy khuất người ta."
Lúc trước "Giang Nhu" và Lê Tiêu không hiểu gì cả thì thôi đi, nhưng Giang Nhu cũng biết, nam nữ trước khi kết hôn còn phải ra mắt, cô biết mẹ Chu Kiến, thân thể thật sự không tốt, tính tình cũng khá mềm mại, không làm được việc nặng, có một số việc vẫn là cô và Lê Tiêu ra mặt tiện hơn.
Chu Kiến nghe xong lời này, trong lòng ấm áp, còn có hơi ê ẩm căng tràn, cảm thấy tuy rằng trong nhà không có chỗ dựa, nhưng anh ta còn có anh và chị dâu ở đây, không kém hơn người khác.
Anh ta nhịn không được nhìn về phía Lê Tiêu bên cạnh, Lê Tiêu có lẽ nhận thấy được ánh mắt của anh ta, ngẩng đầu nhìn anh ta một cái, bình tĩnh nói: "Nghe chị dâu chú."
"Vâng."
Chu Kiến có chút nghẹn ngào lên tiếng.
Chu Kiến đi rồi, Lê Tiêu đang chuẩn bị mang con cá này về nhà nấu cơm, sau đó thím Vương lại tới.
Thím Vương bảo anh đừng làm, bà ấy có đem đồ ăn lại đây.
Lê Tiêu cũng sẽ không khách khí với bà ấy, đứng dậy để bà ấy ngồi, mình thì ôm đứa nhỏ đi đến bên cạnh.
Thím Vương lấy đồ ăn ra, bà ấy mang theo hai phần, một phần là cho Giang Nhu ăn, không để muối, một phần là của Lê Tiêu, dùng một hũ sứ to đựng, phía dưới là cơm, bên trên là đồ ăn, đồ ăn có mặn có chay.
Ngửi thấy mùi vị đó, ánh mắt Giang Nhu dựng thẳng.
Thím Vương nhìn mà cười, nói với Lê Tiêu: "Đứa nhỏ để thím, cháu lấy ra ăn đi."
Lê Tiêu do dự: "Còn chưa vỗ cho ợ sữa."
Thím Vương trừng mắt nhìn anh một cái, "Thím không biết chăm sóc hơn cháu à?"
Lê Tiêu ngẫm lại cũng đúng, bèn giao đứa nhỏ cho bà ấy, cầm phần ăn của mình đi ra ngoài ăn.
Hai ngày nay ăn đồ ăn không hương vị theo Giang Nhu, cũng có chút thèm ăn.
Thím Vương ôm đứa nhỏ ngồi xuống, động tác nhẹ nhàng vỗ đứa nhỏ ợ sữa, vỗ xong ôm vào trong n.g.ự.c xem, nhịn không được cười, "Lúc trước thím đã nghĩ hai vợ chồng son các cháu đều đẹp, sinh đứa nhỏ ra chắc chắn không kém, bây giờ nhìn đâu phải không kém, mà trưởng thành tuyệt đối là một mỹ nhân."