Điện thoại di động của Lê Tiêu mở loa ngoài, Giang Nhu và An An ở trong xe đều nghe thấy, Giang Nhu học y, An An mưa dầm thấm đất cũng biết không ít, cô bé biết axit là thứ rất nguy hiểm.
Nghe thấy Văn Hải Ba đó tạt axit hủy dung mạo cô gái, lập tức sợ đến mức mặt mũi trắng bệch.
Cô bé còn nhỏ, từ nhỏ đã sinh sống ở trong hoàn cảnh rất an toàn, chưa từng gặp phải người đáng sợ như vậy.
Giang Nhu cũng sửng sốt một chút, không nghĩ tới đứa con trai nhà họ Văn đó ác độc như vậy, cô tưởng nhiều nhất chính là mặt dày mày dạn quấn quít lấy con gái mình, nghĩ tới trường học nói với người ta.
Nhưng kẻ đáng sợ giống như vậy, e rằng nói cũng không thông.
Trình độ nguy hiểm cỡ nào, không thể bằng những đứa con trai An An gặp ở đời trước.
Cô không nhịn được nhìn về phía Lê Tiêu, do dự hỏi: "Còn đi không?"
Rất lo lắng thằng nhóc đó một lời không hợp thì ghi hận bọn họ, sau đó âm thầm trả thù.
Lê Tiêu nghĩ cũng không nghĩ đã nói: "Đi, chúng ta xin cho An An nghỉ hai tháng, đưa con bé tới chỗ Nhạc Nhạc chơi một quãng thời gian, chuyện sau này để anh xử lý."
Giang Nhu lựa chọn nghe Lê Tiêu.
Sau khi lái xe tới trường, Lê Tiêu bảo An An ngồi trên xe đừng đi xuống, anh và Giang Nhu đi là được rồi.
An An ngoan ngoãn gật đầu.
Lê Tiêu dẫn Giang Nhu đi thẳng tới chỗ lãnh đạo trường, Lê Tiêu rất ít khi đến trường học, coi như đến cũng chỉ là đưa An An tới cổng trường, rất ít đi vào.
Trước đó bà Tống hẳn đã gọi điện thoại cho lãnh đạo trưởng, lúc Lê Tiêu lại đây, mấy lãnh đạo trường học đều có mặt, Lê Tiêu đưa danh thiếp, sau đó nói ý đồ đến lần này.
Sau khi lãnh đạo trường nhìn thấy danh thiếp của anh, càng khách sáo thêm mấy phần, tiếp đó tỏ vẻ áy náy với chuyện lần này của An An, "Đây là hành vi cá nhân của chủ nhiệm Vũ, chúng tôi cũng không biết chuyện, vừa nãy sau khi chúng tôi hiểu rõ, lập tức khai trừ chủ nhiệm Vũ và vợ con trai ông ta, lần này trường học của chúng tôi tồn sự hành vi sơ suất như thế, kính xin ngài thông cảm nhiều hơn."
Lê Tiêu không có bám vào việc này mà ầm ĩ với trường học, chuyện như vậy không cấm được, nơi có người ắt có chuyện, cho dù là công ty anh cũng tồn tại hiện tượng như vậy.
An An còn muốn tiếp tục học ở trường này, anh ầm ĩ càng dữ dội lại càng chịu thiệt.
Chỉ khách sáo nói vài câu, sau đó xin cho con gái nghỉ hai tháng.
Lãnh đạo trường rất nhanh đã đồng ý.
Sau khi rời khỏi phòng làm việc của hiệu trưởng, Lê Tiêu dẫn Giang Nhu tới lớp An An thu dọn đồ đạc.
Rất nhiều đồ của An An đều ở lớp học, bình thường đều chẳng muốn mang về.
Sau khi hai người đến lớp học thì nhìn thấy có một cậu nhóc ngồi ở chỗ An An, cậu nhóc này nhìn lớn hơn đám trẻ xung quanh, không mặc đồng phục học sinh, vẻ mặt cà lơ phất phơ.
Giang Nhu biết vị trí của An An ở nơi nào, lúc khai giảng cô đứa con gái tới, nhìn tận mắt con gái chọn vị trí.
Hơn nữa cái ly ở trên bàn chính là của con gái cô, phía trên dán hình vẽ, sẽ không nhận nhầm.
Vào lúc này còn chưa lên lớp, nam sinh cầm sách tùy ý lăn qua lăn lại ở vị trí của An An.
Mấy đứa trẻ bên cạnh đều cố ý hoặc vô ý né qua bên cạnh, dường như có hơi sợ sệt.
Giang Nhu kéo quần áo Lê Tiêu, nhỏ giọng nói: "Chính là cậu nhóc đó."
Tầm mắt Lê Tiêu nhìn sang, ánh mắt trong nháy mắt lạnh lẽo.
Nhưng bây giờ anh không xúc động giống như trước đây, đổi thành trước đây, chắc chắn trực tiếp tới kéo cổ áo người ta đánh một trận, nhưng bây giờ như là không hề phát hiện thứ gì, bình tĩnh đi qua dọn đồ đạc.
Cậu nhóc nhìn thấy bọn họ đi tới, nhíu mày, "Các người là ai?"
Giang Nhu biết Lê Tiêu không phải người nuốt giận vào bụng, nhìn anh như vậy đã đoán được có quyết định của mình, vì thế không có trực tiếp bày ra sắc mặt, chỉ là cười nói: "Cháu là bạn học của An An à? Chú dì là cha mẹ con bé, mấy ngày nay tâm trạng An An không tốt, chú dì định dẫn con bé ra nước ngoài chơi một thời gian."
"Cháu tiếp tục đọc sách, chú dì tự thu dọn."
Nam sinh nghe xong không nói lời nào, chỉ là con mắt đảo quanh ở trên người Lê Tiêu và Giang Nhu.
Giang Nhu nhịn xuống sự khó chịu, nhanh chóng thu dọn đồ đạc, Lê Tiêu thì cầm lấy ly và đồ chơi nhỏ của An An.
Sau khi hai người rời khỏi đây, cậu nhóc còn đuổi theo hỏi: "Lê Thanh Thù đi nước nào chơi?"
Lê Tiêu quay đầu lại nhàn nhạt liếc mắt một cái, không lên tiếng.
Giang Nhu tốt tính nói: "Nước J."
Tùy tiện bịa ra một nước.
Nói xong đuổi theo Lê Tiêu ở phía trước, chờ đi xa, sắc mặt Lê Tiêu từ từ chìm xuống, ghét bỏ ném cái ly trong tay vào trong thùng rác, nhỏ giọng mắng một câu, "Dám bắt nạt con gái anh, xem ông đây có g.i.ế.c c.h.ế.t nó không."