Giang Nhu thấy cảnh này, nhíu mày, Lê Hân đứng bên cạnh cô cũng không nhịn được nhỏ giọng nói: "Em trai ruột cũng không bằng anh rể và anh Chu Cường."
Trên đường tới, Giang Nhu nói với cô ấy tình huống trong nhà Vương Đào.
Lê Hân cảm thấy cho dù bị đưa đi làm con nuôi, cũng không cần thiết phải lạnh lùng như vậy.
Lúc trước cô ấy cũng bị đưa đi làm con nuôi, nhưng lúc cô ấy có chuyện, chị gái không nói hai lời đã bảo anh rể đi tìm mình, lúc trước nếu không có chị, e rằng bây giờ cô ấy còn không biết trải qua tháng ngày ra sao, thậm chí có khi người cũng đã không còn.
Dù sao cũng là chuyện của người khác, Giang Nhu cũng không tiện nhìn nhiều, lúc đang chuẩn bị xoay người rời đi, nhìn thấy Chu Cường tức giận xông lên túm lấy hai trăm đồng trong tay mẹ Vương Đào, trực tiếp ném trở lại, "Đuổi chó đấy à? Anh của cậu từ lúc bị đưa về tới hiện tại, tốn không ít hơn 500 đồng, qua mấy ngày chôn cất với tiệc rượu còn cần tiền, cậu có bản lĩnh thì lấy ra hai ngàn đồng đi, nếu không đừng ở chỗ này làm kẻ giàu có."
Mẹ Vương Đào sợ hết hồn, thấy sắc mặt con trai nhỏ ở đối diện trở nên khó coi, không nhịn được uyển chuyển khuyên nhủ: "Chu Cường, nó cũng vừa tới, không biết tình huống."
Chu Cường vừa nghe vậy đã phẫn nộ nói với mẹ Vương Đào: "Cậu ta không biết tình huống? Cậu ta không biết tình huống chẳng lẽ không biết há mồm hỏi sao? Làm sao, mấy ngày nay ông đây vội trước vội sau bà còn tưởng là nên làm à? Bà là mẹ tôi, hay là mẹ của anh em tốt của tôi Vương Đào? Nếu không phải ông đây nể tình nghĩa lúc bé thì có thể quản cái chuyện rách nát này sao?"
"Ông đây đúng là có bệnh, chạy tới cửa để người ta ghét, chuyện tệ hại này ai thích quản thì ai quản, bây giờ còn quần quật thì cũng chẳng có kết quả tốt."
Nói xong trực tiếp xoay người rời đi.
Mẹ Vương Đào vừa nhìn vậy thì cuống lên, "Chu Cường, thím không có ý này, cháu đừng hiểu lầm…"
Nếu như Chu Cường mặc kệ chuyện này, bà ta thật sự không biết làm sao bây giờ.
Nhìn bóng lưng tức giận của Chu Cường, bà ta lại quay đầu nhìn Lê Tiêu, thấy sắc mặt Lê Tiêu cũng lạnh xuống, trong lòng hoang mang rối loạn, "Thằng Tiêu…"
Lê Tiêu không lên tiếng.
Cuối cùng vẫn là Vương Đại Chí lao ra khỏi phòng rống với bà nội cậu, "Bà còn muốn thế nào? Bà tốt hơn mẹ tôi chỗ nào? Bà hại c.h.ế.t cha tôi còn chưa đủ sao? Bây giờ lại muốn làm cái gì? Để ông ấy chôn cất cũng không yên có đúng hay không?"
"Bà chỉ biết bất công, cha tôi c.h.ế.t rồi ông ấy không trở về nữa, là chú Chu Cường bỏ tiền ra vội trước vội sau mua quan tài mua áo liệm cho cha tôi, những thứ trong nhà này đều là chú Chu Cường lo liệu, chú Lê Tiêu còn ở tỉnh G đấy, chú ấy cũng trở về, người này thì sao? Ông ta ở đâu? Nhà chúng tôi không nợ ông ta."
"Ai thèm cái ngữ lòng tốt này, ai thèm hai trăm đồng tiền hả? Đừng cho là tôi không biết, lúc trước chính là ông sai mẹ ông bảo cha tôi đi ra ngoài mua đồ, thay thế cha tôi theo người ta vào thành phố sống cuộc sống tốt, các người mỗi một người đều không phải người tốt, đây là nhà tôi, các người cút cho tôi, tôi không muốn thấy các người."
Nói rồi cũng đẩy bà nội cậu ra ngoài.
Mẹ Vương Đào bị nói tới sắc mặt trắng bệch, bà ta không muốn đi, "Cháu cái đứa nhỏ này, bà nội cũng không nói gì…"
"Cút, tôi chán ghét bà, bà với mẹ tôi chỉ biết ghét bỏ cha tôi, ghét bỏ cha tôi không có bản lĩnh, nếu ông ta có bản lĩnh, để ông ta chăm sóc bà về già đi."
"Đại Chí…"
Vương Đại Chí cắn răng nghiến lợi đẩy bà ta ra bên ngoài, cậu đã mười tuổi, đứa trẻ mười tuổi lớn lên cường tráng, sức lực rất lớn, đẩy người thẳng tới cửa.
Mẹ Vương Đào muốn phản kháng cũng không làm được.
Người em trai đó của Vương Đào có lẽ là cảm thấy mất mặt, hai trăm đồng vứt xuống cũng không lượm, trực tiếp xoay người rời đi.
Chu Cường đi tới cửa nghe thấy động tĩnh, vẫn dừng bước.
Vương Đại Chí đẩy bà nội cậu tới ngoài cửa, sau đó trực tiếp quỳ gối trước mặt Chu Cường, đỏ mắt lên đập đầu liền ba cái với Chu Cường, "Chú, số tiền này sau này cháu lớn lên đều sẽ trả lại cho chú, bà nội cháu là bà nội cháu, cháu là cháu, cháu nhớ kỹ cái ơn của chú."
Chu Cường nhìn cậu, thở dài, khom lưng đỡ người dậy, "Đứng lên đi, chú không giận cháu."