Bức thư này cô nhớ lại từng trải giữa bọn họ, viết rằng ở trên thế giới này gặp được anh là chuyện may mắn nhất của cô, bảo anh sau này trong cuộc sống không cần phải sợ, còn có An An ở cùng anh, không có gì là không qua được, phải cố gắng yêu An An, yêu chính mình, anh sẽ gặp được một người càng yêu anh, cô cũng sẽ chúc phúc bọn họ.
Viết thư xong, Giang Nhu đặt ở trong ngăn kéo, sau đó lại lên giường ôm An An.
Sáng hôm sau, Giang Nhu tỉnh rất sớm, sau đó xuống lầu ngồi ăn một bữa phong phú, tự mình vội vã ăn xong rồi xách túi rời đi, trước khi đi gọi điện thoại cho Lê Tiêu, gọi được nhưng đối phương không lên tiếng.
Giang Nhu nhẹ giọng nói: "An An còn đang ngủ, em đi trước."
Giang Nhu không nghe thấy âm thanh phía đối diện, tàn nhẫn quyết tâm cúp máy.
Có điều mới vừa mở cửa đi ra ngoài thì nhìn thấy người đàn ông đứng ở trong sân, cũng không biết anh đứng bên ngoài bao lâu, trên đất xung quanh đều là tàn thuốc.
Giang Nhu vốn không có cảm giác gì, đột nhiên nhìn thấy người, mũi chua xót.
Lê Tiêu lạnh lùng nhìn cô, hỏi: "Em nhất định phải đi?"
Giang Nhu dừng một chút, "Gần đây em hẳn sẽ ở khu dân cư bên kia."
Liếc mắt nhìn anh, thấy không được đáp lại, do dự sau đó xách túi rời đi.
Lê Tiêu nhìn bóng lưng cô, đầu tay cầm điếu thuốc run rẩy, con mắt lại đỏ lên.
Giang Nhu lái xe đi về phía trước, trước tiên đưa quần áo về khu dân cư, sau đó lại lái xe đến trường học.
Trên sân thể dục của trường có rất nhiều học sinh đứng đó, ngoại trừ sinh viên Trung y bọn họ, còn có Tây y, Giang Nhu tìm tới lớp của mình, lớp trưởng đang cùng mấy cán bộ lớp phát đồ bảo hộ, từng người từng người sắc mặt trầm tĩnh, không có người nói chuyện nhưng không có ai lùi bước.
Sau khi mặc đồ bảo hộ xong, Giang Nhu bọn họ bắt đầu được phân phối, trong thành phố có tổng cộng 12 bệnh viện, mấy người Giang Nhu và Ninh Hâm đứng tương đối gần nhau, được phân đến bệnh viện nhân dân số ba.
Khi ngồi trên xe buýt, Ninh Hâm ở bên cạnh hỏi: "Cậu có sợ hay không?"
Giang Nhu suy nghĩ một chút, "Ngày hôm qua sợ, hiện giờ không sợ."
Ninh Hâm gật đầu, "Tớ cũng vậy, tớ không dám nói với cha mẹ tớ, chỉ nói với chị tớ."
Nói xong, hai người lại rơi vào trong im lặng, đều không có tâm tư nói chuyện.
Bệnh viện nhân dân số ba cũng là bệnh viện top ba, thiết bị khá hoàn thiện, bác sĩ y tá bên trong cũng không ít, thấy có người tới, dường như thở phào nhẹ nhõm.
Sau khi đến bệnh viện, cũng không có ngừng lại, tuy rằng Giang Nhu và Ninh Hâm vẫn chưa thể chữa bệnh nhưng cũng theo bên cạnh y tá bác sĩ làm trợ thủ, ghi chép tổng kết ca bệnh.
Ban đầu Giang Nhu còn có thể trở về, sau đó bệnh nhân càng ngày càng nhiều, đồ bảo hộ không đủ mặc, thậm chí liên tục mấy ngày Giang Nhu cũng không về nhà, mệt mỏi, thậm chí nằm thẳng xuống đất.
Mỗi ngày Giang Nhu cố gắng tranh thủ thời gian gọi điện thoại cho Lê Tiêu, ban đầu Lê Tiêu chỉ bảo An An nói chuyện, sau đó cũng bắt đầu mặt lạnh hỏi tình huống của cô, biết cô không có trực tiếp tiếp xúc bệnh nhân, dường như thở phào nhẹ nhõm, dặn cô chú ý nghỉ ngơi, chớ ngu ngốc xông pha phía trước.
Giang Nhu sợ anh lo lắng, cố gắng chọn lời vui, bảo bọn họ đừng quá lo lắng.
Lê Tiêu muốn dẫn An An sang đây thăm cô, Giang Nhu không muốn bọn họ chạy tới.
Cúp điện thoại, Lê Tiêu đỏ mắt nhìn thư trong tay, cuối cùng gọi điện thoại cho Chu Kiến, hỏi trên tay còn có bao nhiêu hàng tồn?
Chu Kiến không biết sao anh đột nhiên hỏi cái này, "Còn rất nhiều, quãng thời gian trước vẫn tăng ca làm việc, ngoại trừ giao hàng, còn có mười mấy xe, em chuẩn bị đưa đến tỉnh ngoài."
Lê Tiêu không có đồng ý, mà chỉ nói: "Tổ chức mấy xe, còn hàng dư lần lượt đưa đến mấy bệnh viện."
Chu Kiến khiếp sợ, "Anh?"
"Nghe anh."
Chu Kiến trầm mặc một hồi, cuối cùng đáp một tiếng được.
Xế chiều hôm đó, bệnh viện của Giang Nhu nhận được hai xe tải đồ ăn vặt của nhà xưởng Lê Tiêu đưa đến.
Giang Nhu nhìn đồ ăn vặt được phân đến trong tay, còn chưa ăn đã nghe thấy bên cạnh có mấy cô y tá vui vẻ cười, "Đồ ăn vặt này rất đắt, bình thường tôi cũng không nỡ mua."
"Ăn ngon thật, trong bánh mì này còn có nhân nữa."
Giang Nhu mím môi nở nụ cười.