Xào hai đĩa rau, một đĩa cải thìa, một đĩa rau dền. Trong lúc nấu cô còn hấp thêm một bát canh trứng gà.
Đồ trong bếp cũng không nhiều, chỉ có dầu mè, muối, dấm và non nửa bình mỡ lợn, có thể thấy điều kiện của nhà này thật sự không tốt.
Sau khi ăn xong, Giang Nhu rửa sạch xoong nồi, đem nước nóng đã nấu trên bếp bưng vào phòng, chia làm hai chuyến, một chuyến nước nóng, một chuyến nước lạnh.
Thân thể này không được khỏe mạnh cho lắm, cho dù đã mang thai nhưng vẫn rất gầy, xách đồ nặng một chút cũng rất khó khăn, không thể so sánh với thể trạng trước đây của cô.
Trước kia cô trông gầy nhưng vẫn đầy đủ dinh dưỡng, là kiểu khỏe mạnh cân đối, nếu không cô đã không trúng tuyển vào trường cảnh sát.
Tuy nhiên dáng dấp người này cũng rất xinh đẹp, Giang Nhu trước kia chưa từng xem qua ảnh chụp của "Giang Nhu", trong tài liệu cũng không có, chỉ có văn bản miêu tả, là một hai câu nói về quan hệ giữa "cô ấy" và Lê Tiêu.
Nhưng mà hai người bọn họ mặc dù tên giống nhau nhưng ngoại hình và khí chất hoàn toàn khác biệt.
Chính cô sở hữu vẻ ngoài ngọt ngào, đáng yêu, khuôn mặt bánh bao, khi cười lên có hai lúm đồng tiền nho nhỏ, chiếm ưu thế về tướng mạo. Gia đình luôn rất yên tâm về cô, vì vậy chưa bao giờ nghĩ tới phản nghịch tuổi dậy thì đến muộn, cô chọn đăng ký trường cảnh sát, đến mức bọn họ luôn lo lắng sau này cô sẽ xảy ra chuyện.
Mà “Giang Nhu” lại là một phong thái hoàn toàn khác, vẻ ngoài thanh tú và dịu dàng, thuộc kiểu tiểu bạch hoa, khiến người ta vừa nhìn liền sinh ra ý muốn bảo vệ. Đặc biệt là làn da tái nhợt, thân hình gầy gò, hai hàng lông mày mang vẻ u sầu rụt rè, càng nhìn càng đáng thương.
Nhưng không biết có phải do thay đổi linh hồn hay không, sáng nay khi Giang Nhu soi gương, cô thấy mình có sức sống hơn, đôi mắt sáng tỏ có hồn, bớt rụt rè hơn.
Giang Nhu thở hổn hển xách hai chuyến nước, đổ nước vào bồn tắm, đem quần áo hôm nay phơi khô bỏ trên giường.
Điều kiện quá khó khăn quá nên tắm rửa cũng rất nhanh chóng, tắm rửa xong lại cật lực lôi bồn tắm ra ngoài đổ nước.
Quần áo cũng chưa giặt, định để sáng mai dậy sẽ giặt.
Lúc này cũng không có thiết bị giải trí gì, cái nhà này thật sự quá nghèo, cái gì cũng không có.
Giang Nhu đóng cửa lại, trở về phòng nằm ở trên giường lớn, cầm quạt hương bồ lớn quạt gió.
Trên giường có mùng nên không lo bị muỗi chích.
Chỉ là trời quá nóng, vừa tắm xong đã vã mồ hôi, trong nhà có một cái quạt điện cũ kỹ nhưng thổi lại thấy lạnh.
Mang thai thật sự rất phiền.
Giang Nhu nằm trên giường trở mình mấy lần, trước khi ngủ vẫn mong rằng mình có thể xuyên trở lại.
Đáng tiếc là điều đó đã không xảy ra.
Ngủ sớm thì cũng dậy sớm.
Ngày hôm sau, trời chưa sáng Giang Nhu đã tỉnh, bụng cô cồn cào vì đói, cam chịu bước xuống giường đi vào bếp làm đồ ăn.
Cô không hề đối xử tệ bạc với bản thân, nguyên thân lớn lên trong một gia đình trọng nam khinh nữ, từ nhỏ đã chịu đói, hình thành thói quen không ăn quá nhiều. Giang Nhu thì không thể chịu đựng nổi, thân thể này yếu đến mức một cơn gió nhẹ cũng có thể thổi bay, không có thịt để ăn, cô liền ăn hai bát cơm, ăn không nổi thì cũng phải cố nuốt xuống.
Cô xào tất cả các loại rau còn sót lại ngày hôm qua, hấp thêm một bát canh trứng gà. Mùi vị cũng không tệ lắm, có thể là do trứng thiên nhiên, thêm một giọt dầu mè và một chút mỡ lợn là đã thơm không chịu nổi.
Ăn cơm xong, Giang Nhu đi dạo trong sân, sau đó giặt quần áo đã thay từ tối hôm qua.
Trong sân có một cái giếng, muốn dùng nước chỉ cần buộc dây vào xô rồi thả xuống để múc nước lên, bởi vì quá phiền phức cho nên quần áo cũng không được giặt giũ cẩn thận, tùy tiện vò hai lần rồi phơi lên.
Làm xong những việc này thì hết việc làm, cô lại thu dọn đống củi nhỏ cuối cùng trong sân.
Nhìn khoảng sân và phòng khách sạch sẽ, Giang Nhu chống nạnh hai tay, thỏa mãn nhướng mày, cảm thấy mình thật sự quá giỏi giang.
Cô quyết định tự thưởng cho sự giỏi giang của bản thân, sau đó, không chút do dự cầm theo số tiền mà mẹ chồng đã cho ngày hôm qua đi ra ngoài.