Vốn định đến Tây Tạng, không ngờ lại gặp hồ yêu. Tư Mạc nói hắn không thể làm ngơ chuyện này. Nếu không ngăn cản, chắc chắn sẽ có nhiều người bị chúng hại.
Chúng tôi ra ngoài tìm hiểu, tình cờ đi ngang qua ngôi làng nhỏ, nơi này cũng rất yên bình. Từ trong làng phát ra tiếng khóc bi ai, thương tâm vô cùng. Ba người chúng tôi đi vào trong làng, lần theo tiếng khóc mà tìm đến một ngôi nhà nhỏ trong làng. Nhà này đang có đám tang.
Chúng tôi dừng lại trước ngôi nhà nhỏ, nhìn vào trong, ba người - hai già một trẻ đang khóc lóc trước thi thể một người đàn ông. Xung quanh họ có lẽ là những người dân trong làng đang mỗi người một câu, khuyên họ bớt đau lòng. Người đã chết, vốn không thể sống lại.
Người đàn ông được đặt nằm giữa nhà, sắc mặt vẫn hồng hào, đôi mắt nhắm nghiền tựa như đang say ngủ. Vậy tại sao...họ lại nói...người này đã chết?
"Bị hút tinh khí. Xem ra chuyện này chắc chắn liên quan đến hồ yêu ".
Đằng Nguyên nói, Tư Mạc chỉ im lặng quan sát, không trả lời chỉ gật đầu. Người đàn ông đó bị hút tinh khí vậy... Hắn ta còn sống hay đã chết?
"Hắn chưa chết, nhưng cũng không còn sống. Nói đơn giản là bị bắt hồn phách, trở thành xác không hồn".
Tư Mạc nhỏ giọng nói với tôi. Sau bao nhiêu chuyện xảy ra, tôi ít nhiều cũng hiểu được lời hắn nói. Nói theo cách dễ hiểu nhất, người đàn ông này là bị hồ yêu hút hết sinh lực trên người, đồng thời hồn phách cũng bị bắt rời khỏi cơ thể. Nếu tìm được hồn phách, nói không chừng hắn ta sẽ sống lại.
"Tiểu Điệp! Cô đừng quá đau lòng, nếu không sẽ ảnh hưởng tới đứa bé".
Một người phụ nữ nhẹ nhàng an ủi cô gái đang mặc tang phục, khóc lóc thương tâm. Cô ta khoảng chừng hơn 25 tuổi, phần bụng hơi nhô ra. Cô ta đang mang thai, là vợ của người đàn ông đó tên là Trịnh Tiểu Điệp. Còn người đàn ông kia là Trần Thanh. Đêm qua, anh ta tan ca về muộn, Trịnh Tiểu Điệp chờ mãi không thấy chồng về nên đã cùng cha mẹ chồng ra ngoài tìm. Họ tìm thấy anh ta đang bất tỉnh ở khu rừng cạnh làng.
Đó là tất cả những gì mà dì A Mỹ - một người dân trong làng kể lại cho chúng tôi. Dì ấy còn nói, Trần Thanh không phải là người đầu tiên bị như vậy. Trước đây, đã có rất nhiều thanh niên trai tráng trong làng đều không rõ nguyên do mà thành ra thế này. Người trong làng cho rằng bọn họ bị trúng tà nên đã mời thầy trừ tà đến. Nhưng đều vô ích, họ chỉ biết trơ mắt nhìn từng người, từng người một trở thành như thế. Những nhà có con trai hay đàn ông khỏe mạnh đều nơm nớp lo sợ, ban đêm không ai dám ra ngoài. Trần Thanh cũng là do số tận, chạy trời không khỏi nắng nên mới thành ra thế này.
Chỉ tội cho cha mẹ và vợ con hắn, vợ góa con côi, đứa bé chưa chào đời đã không có cha. Nhìn Trịnh Tiểu Điệp quỳ bên xác chồng, khóc lóc đau thương, tôi cũng thấy xót xa trong lòng. Bất giác, tôi đưa tay lên vuốt ve bụng mình, Bảo Bảo của tôi...sẽ ra sao nếu như...
Không! Sẽ không có chuyện nếu như đâu. Cha của nó là bá chủ Quỷ giới, chắc chắn sẽ luôn luôn ở bên cạnh nó, bảo vệ cho nó.
Tôi đi vào nhà, đến gần Tiểu Điệp, tôi muốn an ủi cô ấy. Tôi hiểu cảm giác mà cô ấy đang mang đau đớn đến nhường nào. Bàn tay chưa kịp đặt lên vai cô ấy đã bị Tư Mạc giữ lại. Hắn kéo tôi về, lắc đầu nhìn tôi. Hắn... Là ý gì đây? Hắn không muốn tôi an ủi Tiểu Điệp sao?
"Ba vị đây là..."
"Chúng tôi là khách tham quan, tình cờ đi ngang đây. Chẳng hay chuyện gì xảy ra với anh ta vậy? Tại sao mọi người lại khóc".
Người vừa lên tiếng hỏi là cha của Trần Thanh, Trần Thiên. Có lẽ thấy chúng tôi lạ mặt, lại cứ đứng nhìn nên ông mới lên tiếng hỏi. Có điều...câu trả lời của Tư Mạc khiến tôi không thể tin nổi. Hắn đã biết hết mọi chuyện, tại sao lại còn hỏi như vậy làm gì. Không phải là đang chạm vào nỗi đau của người ta hay sao?
Trần Thiên nhìn chúng tôi, rồi quay sang nhìn con trai mình, trong đáy mắt ẩn chứa vài giọt lệ. Mãi một lúc sau, ông ấy mới nói hết cho chúng tôi mọi chuyện. Tất cả đều không khác gì với lời kể của dì A Mỹ.
Nhìn gương mặt đau lòng hiện trên khuôn mặt khắc khổ, ai lại có thể kiềm lòng mà không rơi lệ? Tôi cũng thế, nước mắt đã rơi xuống từ bao giờ.
"Ông đừng buồn! Nói không chừng chúng tôi có thể giúp ông".
Tư Mạc đưa tay ra hiệu cho ông im lặng rồi ghé sát tai ông nói nhỏ. Ánh mắt ông Trần sáng rực, tựa như không tin vào những gì mình vừa nghe thấy, nhìn Tư Mạc không chớp mắt.
"Thật.. Thật không? "
Tư Mạc không trả lời, chỉ gật đầu, cười lạnh nhìn vào Trịnh Tiểu Điệp đang khóc thương tâm. Tôi tự hỏi... Hắn thật ra đang muốn làm gì?
Sau khi hắn nói gì đó với ông Trần, chúng tôi liền rời khỏi. Chỉ là lúc quay lưng đi, tôi không biết được rằng có một ánh mắt đang dõi theo chúng tôi. Trên đường trở về, tôi tò mò muốn biết, tại sao hắn lại không để tôi an ủi Tiểu Điệp? Hơn nữa...có thật là hắn có thể giúp họ hay không?
"Em không tin vào thực lực của chồng mình sao?"
"Không phải! Chỉ là... "
"Hân! Trịnh Tiểu Điệp không phải là người".