-Cho cậu!-Tử Khanh nói,một ly nước đặt trước mặt Phương Nhi.
-Sao cậu biết tôi khát?Sao mới ngày đầu mà tốt với tôi thế?- Cô thắc mắc
-Nhìn cậu là biết ngay!Với lại cậu là người bạn đầu tiên của tôi mà!- “Chẳng lẽ là chồng anh lại không hiểu vợ.Với lại anh không tốt với vợ thì tốt với ai? ”
-Ừ! Hôm qua cho tôi xin lỗi!
-Không sao!-Anh nói.
Tiếng chuông báo hết thúc giờ chơi vang lên.Anh nhìn cô lòng bỗng có chút chua xót.Người vợ mà anh yêu thương nhất giờ lại chẳng còn nhớ gì về anh.Anh hiểu cô, tuy bề ngoài cô cứng cỏi nhưng bên trong lại rất ngốc nghếch,mềm yếu.Anh và cô thật sự rất yêu nhau nhưng bây giờ……
Cô nhìn anh càng nhìn lại càng thấy quen. Hình như cô đã gặp ở đâu rồi,vả lại còn là một người rất quan trọng nữa
-Này Tử Khanh!- Cô gọi
-Có chuyện gì sao?
-Tôi và câu trước đã gặp nhau rồi đúng không?Tôi có cảm giác cậu rất thân quen, hình như còn rất quan trọng nữa!-Cô nói, anh nghe lòng bỗng thấy ấm.Cô vẫn nhớ chỉ là không nhận ra anh thôi.Không sao! Anh sẽ để cô từ từ nhớ lại mọi chuyện. Cũng như anh sẽ có thêm thời gian điều tra về vụ tai nạn của cô.
- Phải!Đã từng gặp.
-Vậy sao cậu không nói với tôi?
-Vì tôi muốn cậu tự nhớ như vậy sẽ ý nghĩa hơn,đúng không?
-Ừ!Cậu nói phải- Cô và anh nói chuyện trong con mắt tức giận của rất nhiều người.
Dạo gần đây cô phát hiện,hình như tâm trạng của mình càng ngày càng tốt lên, bản thân cũng bắt đầu có hứng thú với việc đi học.Cũng phải thôi vì Tử Khanh lúc nào cũng ở bên cạnh quan tâm đến cô. Mà thái độ cậu ta đối với cô hình như không giống bạn cho lắm. Cô thì không sao chỉ là….
-Cô và Tử Khanh có quen biết nhau sao?-Thảo Ngọc hỏi
-Hay là mày bỏ bùa mê thuốc lú gì cho anh ấy rồi?-Một cô khác chen vào
-Ờ có đó thì sao?Cô làm gì được tôi?
-Mày….mày khá lắm.Dàm ăn nói với tao như vậy sao? Cứ thử đi rồi mày sẽ phải hối hận-Thảo Ngọc cảnh cáo cô,cách xưng hô kiểu này chỉ khi nào cô ta tức giận mới nói thôi.Còn bình thường sẽ là một cô gái luôn lễ phép vâng lời tốt với mọi người.Đúng là giả tạo.
-Tôi sẽ chờ xem cô làm gì tôi!
-Được! Phương Nhi mày hãy chờ đó!-Cô ta ném lại câu đó rồi bỏ đi.Phương Nhi nhìn theo với ánh mắt chán nản,sống bình yên không tốt hay sao mà cứ muốn sóng gió.Con người đúng là loài động vật khó hiểu nhất trên đời.