Thật ra... Anh nghĩ mình nên tìm hiểu Tần Lam, suy ra cô ấy cũng là một cô gái thú vị đó chứ.
- Anh thấy thú vị? - Cô đưa ánh mắt sắc lẹm nhìn anh.
- Em hiểu lầm ý anh rồi, thú vị ở đây là tâm hồn, Tần Lam là người phụ nữ thọai nhìn có vẻ lạnh lùng nhưng bên trong rất ấm áp, đó mới chính là lí do.
Cẩn Ngôn âm thầm nghĩ Anh ta từ bỏ Gia Nghê sao?
- Anh muốn em cung cấp gì về chị ấy? Anh học cùng chị ấy cả năm cấp ba kia mà. Đáng lí ra phải là người hiểu rõ hơn em chứ.
- Cái đó... Lúc ấy anh thích một cô bạn của Tần Lam... Rồi theo đuổi.. Đến một khỏang thời gian nhất định khiến anh suy nghĩ lại là nên buông bỏ đi mối tình đơn phương đó -
Nhiếp Viễn chân thành kể, trong đôi mắt anh vẫn còn động tâm khi nhớ lại khỏanh khắc Gia Nghê cự tuyệt.
- Anh có thấy mình ích kỉ quá hay không? Đâu phải anh muốn là anh tìm hiểu chị ấy, chưa kể nếu lúc đó chị ấy thích anh mà anh theo đuổi cô bạn kia. Tại sao anh không nghĩ cho cảm nhận của chị ấy rồi tình cảm bạn bè của họ!? - Cô kích động nói.
- Em... -anh mở to mắt nhìn cô thay đổi thái độ.
Cô biết mình lỡ lời nên hắng giọng nói tiếp:
- Xin lỗi vì đã nói thế với anh.
Là cảm giác ghen đó sao?
- Con tim của anh lúc đó thật can đảm em à... Nó chỉ biết làm theo những gì nó muốn.. Đến khi nhận ra anh đã có quá nhiều tình cảm dành cho cô bạn kia thì mọi thứ dừng lại đã không còn kịp nữa... Còn Tần Lam... Cô ấy đích thực là một cô gái tốt, anh buông bỏ đi tình cảm học trò để có thể đối diện với một tình yêu khác...
Nhiếp Viễn là người sống khép kín, rất ít khi anh tâm sự chuyện của mình cho người khác nghe, nhưng với Cẩn Ngôn thì khác, cô cho anh cảm giác mình được chia sẻ như một người bạn... Những tâm tư tận sâu trong đáy lòng anh.
- Anh chắc là mình sẽ không còn nhớ gì đến tình cảm đó nữa chứ? Chắc là không bao giờ tổn thương đến chị ấy? Chị ấy bên ngoài cứng rắn nhưng nội tâm rất mong manh.. Em mong anh hãy cho chị ấy cô được cuộc sống hạnh phúc. - Nói đến đây cổ họng Cẩn Ngôn nghẹn lại không cho cô nói thêm bất cứ lời nào nữa.
- Anh không đảm bảo với em.. Nhưng anh sẽ cố gắng từng ngày, Tần Lam cần được bảo vệ.. Anh nghĩ mình nên mở lòng để tìm hiểu cô ấy..
Những tháng ngày sau này Nhiếp Viễn mới hiểu ra rằng, những thứ mình đã đánh mất nó mãi sẽ không bao giờ có thể trở lại được.
- Nhiêu đó có lẽ anh đã hiểu rồi đấy. Cứ làm theo bản năng của anh, em chỉ có thể giúp anh vậy thôi.
- Cảm ơn em.. Cô ấy thật may mắn khi có một người em như em.
Cô mỉm cười khi nghe anh nói câu đó. May mắn sao? Em gái sao? Ừ là em..
________________
Bước vào công ty, sau cuộc nói chuyện đó Cẩn Ngôn càng thêm hiểu về Nhiếp Viễn. Anh ấy rất tốt, có đầy đủ khả năng ở bên cạnh bồi đắp nàng. Có lẽ điều quý giá nhất là anh ấy đã biết quay đầu về phía sau, không còn chạy theo thứ tình cảm mù quáng nữa...
- Anh cứ lên trước đi, em đi pha cafe - Cô nói với anh khi thấy anh ấy đang giữ nút thang máy chờ cô lên cùng.
Cánh cửa dần khép lại cũng là lúc nụ cười trên đôi môi tắt ngấm đi. Cô đã suy nghĩ của tối đêm qua, đút tay vào túi quần Cẩn Ngôn thong thả từ từ đến quầy pha nước. Còn mẹ vợ thì biết ăn nói sao đây?
- Nhiếp Viễn anh ấy đưa cô đến?
Li nước cầm trên tay mém rớt xuống khi nghe giọng nói từ phía sau, Cô ổn định nhịp thở lại trước ánh mắt dò xét của nàng.
- Tiện đường gặp nhau thôi.
- Tại sao lúc sáng cô không gọi tôi dậy, cũng không đi xe nhà. Thật ra cô muốn cái gì ở tôi đây? - Tần Lam khoanh tay trước ngực nói.
- Chẳng gì cả. Em nói đơn li hôn, tôi sẽ làm. Vậy thì việc gì cần dính dáng đến em?
- Cô! Ít ra thì làm cho tròn trách nhiệm rồi cút khỏi nhà tôi! - Tần Lam không kiềm được cơn giận.
- ... - Cẩn Ngôn cầm li nước trên tay run run. Mắt đau thương nhìn Tần Lam phun ra những lời tuyệt tình đó.
- Cho tôi thêm chút thời gian, nhanh sớm thôi.. Em không thấy tôi nữa đâu, nói chuyện ở đây không tiện lắm, tôi đi làm đây.
Nói xong lướt ngang qua nàng. Cô cố găng hướng thẳng ánh mắt mình đến phía trước.
Nàng đứng yên đó, đôi môi màu đỏ muốn nói tiếp gì đó nhưng lại không biết phải nói gì, Cẩn Ngôn thật ra đã làm gì nàng thế này?
__________
- Cẩn Ngôn em thấy Tần Lam dưới đó không? Nhiếp Viễn đang ngồi đoc báo thấy Cẩn Ngôn đi vào thì buông xuống hỏi.
- Có, chị ấy... Đang pha cafe cho anh.. - Cô cố nặn nụ cười rồi trở về chỗ ngồi của mình.
Một lát sau tiếng giày cao gót đi vào, Cẩn Ngôn cúi đầu cố chăm chú vào sấp giấy tờ. Tần Lam đứng đó nhìn con người đang làm việc trong góc kia, trong lòng cảm thấy lời nói khi nãy của mình thật quá đáng.
- Công ty anh không có dự án gì à?
- Làm cả năm, phải có lúc nên nghĩ ngơi chứ.
Irene không nói gì đi về chỗ ngồi. Sao Nhiếp Viễn ở đât mà nàng không vui, không còn háo hức nữa..
- Đợi em giải quyết xong rồi chúng ta đi ăn gì đó.
- Được em làm đi, anh đợi được.
Nàng cố liếc mắt sang con người kia, vẫn chăm chú làm, đã thế thì nàng không cần quan tâm.
Dumb dumb dumb
Bỏ bút xuống Cẩn Ngôn cầm điện thoại lên nhìn số gọi đến, thấy hiển thị trên màn hình là Gia Nghê thì liền bắt máy.
- Tôi nghe.
- Cô là bạn của cô gái chủ nhân số này sao? - Gịong một người lạ.
- Đúng rồi, tôi là bạn cô ấy.
- À cô gái trong số này bị tai nạn xe, đang ở trong bệnh viện, tôi nhặt được nó trên đường nên gọi cho cô.
- Cái gì!! Cô nói Gia Nghê bị tai nạn? - Cẩn Ngôn hỏang hốt đứng bật dậy.
- Cô đến bệnh viện Xxx đi.
- Được được tôi đến ngay.
Cẩn Ngôn đẩy mạnh ghế ra rồi định chạy đi nếu như không có lời nói phía sau cản lại.
- Cẩn Ngôn... Cô nói Gia Nghê, là thế nào? - Tần Lam hỏi.
- Gia...Gia Nghê, em và anh ta biết cả đấy!!
Chạy nhanh ra đại sảnh công ty, cô bắt taxi nhưng mãi không thấy. Từ đâu một chiếc xe thắng gấp trước mặt cô, cửa kính hạ xuống, là Tần Lam và Nhiếp Viễn.
- Hai người??
- Đừng hỏi nhiều mau lên xe đi. -anh hối cô.
Cô bặm môi rồi mở cửa xe ngồi vào. Lòng nóng như lửa, cầu mong Gia Nghê đừng xảy ra chuyện gì nguy hiểm..
Anh cố nhấn mạnh ga xe đến bệnh viện nhanh nhất, nỗi sợ trong anh dâng cao.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Đau Đến Mấy Vẫn Yêu
2. Không Thể Rời Bỏ Nàng
3. Sau Khi Tỉnh Dậy Tôi Có Con
4. Sau Năm Năm
=====================================
Cái tên Gia Nghê nay được nhắc lại nhưng trong trường hợp này khiến nàng không tin vào tai mình, nàng nhìn sang bên cạnh thấy cô đang lo lắng thì mi mắt nhíu lại. Tại sao Cẩn Ngôn lại biết Gia Nghê?