Trần Minh Xuyên hoàn toàn im lặng.
Anh từ từ đưa tay ra, dường như muốn chạm vào đứa con mà tôi vừa miêu tả.
Nhưng đến khoảnh khắc đó, tôi gạt tay anh ra.
“Trần Minh Xuyên.”
Tôi ngẩng đầu lên, đôi mắt đỏ hoe.
“Con là món quà trời cao ban tặng cho anh.”
“Hãy cho mình một cơ hội, suy nghĩ trong 10 ngày. Sau đó hãy quyết định xem anh có muốn trở thành một người bố hạnh phúc hay không.”
“Nếu sau 10 ngày anh vẫn không muốn, em sẽ để anh toại nguyện.”
---
Tối hôm đó, Trần Minh Xuyên thức rất khuya.
Anh đứng ngoài ban công, hút thuốc, điếu này nối tiếp điếu khác.
Sau khi lớp vỏ bọc bị lột trần, việc tìm ra điểm yếu của một người đàn ông trở nên vô cùng dễ dàng.
Trước đây, tôi từng nghĩ Trần Minh Xuyên là người tốt bụng, có niềm tin.
Anh làm nhiều việc thiện, nhưng nếu phân tích kỹ, tất cả đều không làm tổn hại đến lợi ích cá nhân.
Những việc thiện đó chỉ vì anh tin rằng “người tốt sẽ được báo đáp.”
Điều anh tìm kiếm chỉ là hai chữ “báo đáp” mà thôi.
Khi tôi nói với anh rằng g.i.ế.c con mình là một tội ác, anh chắc chắn sẽ phải suy tính.
Liệu anh có đủ tình cảm sâu sắc hay sẽ thể hiện sự ích kỷ, đó là điều anh phải tự giằng xé.
Tôi khóa cửa phòng ngủ, đăng nhập vào tài khoản mạng xã hội đã lâu không dùng.
---
Tôi đăng ảnh chụp màn hình lịch hẹn phá thai lên tài khoản đó.
Dòng trạng thái đi kèm:
“Tạm biệt con yêu, mẹ tin rằng một ngày nào đó con sẽ quay về với mẹ, đúng không?”
Hình ảnh đính kèm là bản siêu âm lần đầu của tôi.
Trong danh sách người ghé thăm gần đây, ảnh đại diện của Mi Tuyết sáng rực.
Từ khi tôi thất bại trong lần hiến tủy thứ hai, cô ta thường xuyên ghé thăm trang cá nhân của tôi.
Tôi đoán Trần Minh Xuyên đã đồng ý với cô ta rằng tôi sẽ phá thai.
Chỉ là anh không tìm được cơ hội để nói, nên cô ta sốt ruột tự mình hành động.
Không lâu sau khi bài đăng xuất hiện, điện thoại của Mi Tuyết đã gọi đến.
Cô ta có vẻ không ngạc nhiên trước sự "thỏa hiệp" của tôi.
“Hừ, cuối cùng cũng hiểu ra rồi.”
“Làm nhanh lên.”
Giọng điệu ngạo mạn, khinh thường.
Rõ ràng, sự tự tin của cô ta đến từ Trần Minh Xuyên.
Tôi không vội, cũng không tức giận, đáp lại bằng một chữ “Được”, nói rằng sáng mai sẽ đi làm thủ thuật.
Sau đó, tôi cúp máy.
Việc bỏ thai là sự thật, nhưng tuyệt đối không phải vào sáng mai.
Tài khoản mạng xã hội của tôi cũng đã được xây dựng một cách tinh tế.
Những bức ảnh về việc cứu trợ mèo chó hoang.
Hình ảnh tôi quỳ lạy thành kính trước Phật.
Cùng các liên kết chia sẻ tuyên truyền về Ngân hàng Tủy Xương Trung Quốc.
Chỉ cần Mi Tuyết lướt qua, cô ta sẽ càng khẳng định tôi là người dễ dàng bị lòng tốt và thiện ý chi phối.
—------
Trần Minh Xuyên bị cơ quan gọi đi làm gấp, phải tăng ca suốt đêm.
Sáng hôm sau, tôi đến khoa sản của bệnh viện đúng giờ đã hẹn.
Sau khi hoàn tất các thủ tục, khi bác sĩ đưa giấy tờ yêu cầu ký tên, bất ngờ một người lao vào phòng.
Anh ta vội vã chạy đến, lớn tiếng gọi tôi: “Vợ ơi!”
Anh nói: “Vợ ơi, anh nghĩ thông rồi. Chúng ta không bỏ con nữa. Ai muốn cứu thì để họ tự cứu, mình không thể hy sinh con của mình.”
Anh làm ầm lên rất lớn.
Trong trạng thái xúc động, anh kéo tôi, vừa kéo vừa nói về những tác hại của việc phá thai.
Hành lang đầy những người hiếu kỳ xúm lại bàn tán.
Sau khoảng hơn 10 phút giằng co, cuối cùng tôi bị anh kéo ra khỏi khoa sản.
Cùng lúc đó, Mi Tuyết nhận được một cuộc điện thoại từ số lạ.
“Đến khoa sản của bệnh viện XX, đón tôi đi kiểm tra sức khỏe trước khi hiến tủy.”