Cô gái lúc nhìn thấy tướng mạo của anh, sợ hãi nhưng cố nén, mắt ngấn nước nhìn anh: “Anh có phải là tìm lộn người rồi không? Tôi cả đời này chuyện xấu gì cũng chưa làm.”
Tìm lộn người? Làm chuyện xấu? Hóa ra cô gái nhỏ tưởng anhlà đôi chị em Hắc Bạch Vô Thường kia, đặc biệt đến bắt cô?
Đột nhiên cơn tức của anh cũng không còn nữa, nhịn không được nói: “Cô vốn là người phụ nữ của tôi.”
Kết quả cô gái chết bầm kia lại như gặp quỷ, con mắt trừng lớn: “Nà ní? Anh nói gì? Tôi không nghe rỡ, anh lặp lại lần nữa đi?”
Anh đã khi nào nói qua loại lời nói ghê tởm như thế này chứ!
Cô gái chết bầm này còn không cảm kích!
Bỏ đi, ai bảo cô là người khế ước chết tiệt của anh chứ!
Suy nghĩ một hồi, lại nhéo ngực cô gái một cái, lưu lại một ít hơi thở của bản thân lên cơ thể cô gái, như vậy lần sau anh cũng tìm cô ấy dễ hơn một chút.
“Lát nữa gặp.” Nói xong, Lãnh Mạch rời đi.
Anh sợ anh mà không đi thì hồi nữa sẽ nhịn không nổi mà nuốt cô gái nhỏ vào bụng luôn mất.
Đây là lần thứ hai từ khi gặp cô gái tên Đồng Đồng kia, Lãnh Mạch phải lên Thiên Thai thổi gió lạnh.
Cũng đã mấy chục năm trôi qua, đặc biệt từ chuyện Uông Tư Điềm, anh tự nhận bản thân lý trí hơn bình tĩnh hơn bất kỳ ai khác, nhưng khi gặp cô gái nhỏ thì tất cả lý trí và tỉnh táo hệt như giấy dán, phút chốc đã biến mất không thấy bóng dáng.
Người khế ước có ảnh hưởng lớn như vậy đến người độ kiếp thật à?
Một trận âm phong nổi lên, Lãnh Mạch lập tức quay đầu.
Bóng dáng một con nữ quỷ bay vào dưới lâu một căn nhà.
Lệ quỷ?
Đạo sĩ kia có thể triệu hồi lệ quỷ?
Chuyện này có chút nghiêm trọng, anh không thể để lệ quỷ kia tổn thương người khế ước được.
Nghĩ đến đây, Lãnh Mạch trong nháy mắt đã biến mãt.
Lúc Lãnh Mạch lần nữa xuất hiện trong căn phòng, lệ quỷ đã bẻ gấy đầu lâu của thầy Âm Dương, thi thể tên mập cũng bị cưỡng chế triệu hồi hồn phách. Bắt lấy mắt cá chân cô gái, cô gái ngu ngốc kia thét lên chói tai, tiếng thét truyên đến, nữ quỷ đánh về phía cô gái.
Trước khi nữ quỷ kia ra tay được, Lãnh Mạch đã bắt Đồng Đồng ôm vào trong ngực, nghiêng người né đi, nhân tiện đạp một cái vào tên mập kia.
“Quỷ lưu manh, là anh! Đây có thể tính là chuyện tốt anh làm đó!” Cô gái nhỏ vừa khóc vừa nói.
Lãnh Mạch nghiến răng, quỷ lưu manh? Thật muốn bóp chết cô cho xong!
“Bớt nói nhảm, đi ra ngoài từ cửa sổ, đến cao ốc nhà họ Vương lên tâng cao nhất, có một cái tủ sắt, bên trong có một cái hộp, cầm cái hộp đến sân thượng chờ A¡ạm tôi” Lãnh Mạch nói nhanh.
“Lãnh Mạch, anh muốn nhúng tay vào?” Nữ quỷ nhận ra thân phận Lãnh Mạch.
Cô gái ngu ngốc còn ngây người tại chỗ, Lãnh Mạch thật muốn một phát đánh chết cô, tính khí không tốt, gõ đầu cô một cái: “Còn không mau đi!”
Lúc này cô gái mới chạy đi!
Lãnh Mạch thầm trợn mắt.
Nữ quỷ gào thét một tiếng, công kích Lãnh Mạch, Lãnh Mạch hừ lạnh, trở tay đỡ công kích của nữ quỷ, tiến lên nghênh đón.
Một bên đánh một bên để ý cô gái vụng về nhảy qua cửa sổ chạy ra ngoài, Lãnh Mạch cũng thả lỏng một chút.
Nữ quỷ này làm sao là đối thủ của anh được, chỉ có điều anh là người Minh giới, pháp luật Minh giới và Quỷ giới tách biệt nhau, anh không thể nhúng tay vào chuyện Quỷ giới, lúc tiếp xúc với nữ quỷ anh đã biết nữ quỷ này là từ đâu tới, nên mới để cô gái ngốc đó đi tìm cái hộp.
Tình cảnh vượt khỏi khống chế, cha mẹ tên mập và cha mẹ cô gái nhỏ cũng rúc lại trong góc tường, nữ quỷ còn phải cùng anh dây dưa, Lãnh Mạch không nhịn được dùng băng, nữ quỷ bị văng đến trên tường, cô ta tự biết đánh không lại anh, xoay người bỏ chạy.
Lãnh Mạch hừ lạnh, sau đó xoay người đến chỗ bốn người, bốn người kia thấy anh sợ không dám hó hé, nhớ tới trước đó bọn họ đối xử thế nào với người khế ước của anh, Lãnh Mạch nổi giận, bước lên không chút lưu tình mà cho mỗi người một cước, đá ngất toàn bộ, lúc này anh mới phủi tay rời đi.