Lãnh Mạch nhìn thấy cô gái nhỏ xinh đẹp mơn mởn, đại khái cũng chỉ hơn mười tuổi là cùng.
Một lúc sau, cánh cửa lại mở ra. Người phụ nữ trung niên từ bên trong lao tới quát: “Có phải mày đã đổ nước vào đồ trang điểm của tao phải không? Đồng Đồng mày muốn chết phải không?”
Hóa ra cô gái nhỏ này tên là Đồng Đồng.
Cái tên nghe không được may mắn cho lắm.
“Chỉ tại đồ trang điểm của bà kém chất lượng, bị chảy nước hay không thì có gì khác biệt chứ?” Cô gái nhỏ ngẩng mặt lên, quả nhiên cũng là một đứa nhỏ bướng bỉnh.
“Mày. Người phụ nữ trung niên tức giận đến mức như sắp chết đến nơi liền túm lấy lỗ tai của cô gái nhỏ: “Đúng là mày muốn chết mà, hôm nay tao phải đánh chết mày”
“Bà định đập chết tôi hả? Nếu bà đập chết tôi là sẽ phạm tội giết người đó. Chỉ cần bây giờ bà ngược đãi tôi thì tôi có thể kiện bà tội ngược đãi con cái. Tôi vẫn có thể chịu đựng được cho đến bây giờ vì bà là mẹ của tôi thôi” Cô gái nhỏ nói.
Khuôn mặt của người phụ nữ trung niên tím tái.
Lãnh Mạch không khỏi bật cười.
Cô gái này thật thú vị.
“Được rồi. Tao muốn xem mày gọi cảnh sát như thế nào” Người phụ nữ trung niên kéo cô gái nhỏ vào nhà.
Lãnh Mạch đang định đi vào theo thì cánh cửa lại đóng sầm lại.
Lãnh Mạch bị nhốt lại phía ngoài cửa, anh vươn tay vặn nắm cửa thì trong tích tắc mọi thứ lại đột nhiên biến thành một màu đen thăm thẳm.
Lãnh Mạch mở to mắt, bật ngồi dậy khỏi giường.
“Lãnh Mạch, anh tỉnh rồi. Anh làm chúng tôi sợ chết khiếp.” Hàn Vũ ôm lấy cổ Lãnh Mạch.
Lãnh Mạch sững sờ nhìn xung quanh.
Mọi người và Dạ Minh cũng quây quanh giường và lo lắng nhìn anh.
Hóa ra vừa rồi chỉ là… đang mơ sao?
Tại sao anh lại mơ thấy thế giới loài người được nhỉ? Lại còn mơ một giấc mơ kì lạ như thế nữa.
“Lãnh Mạch.” Minh Vương Lạc Nhu bước vào.
Mọi người hành lễ chào.
“Lãnh Mạch, cậu không sao chứ?” Việc đầu tiên Lạc Nhu làm là quan tâm lo lắng đến anh.
“Cảm ơn Minh Vương đại nhân đã quan tâm, tôi không sao cả.” Lãnh Mạch trả lời.
Biểu hiện của Lạc Nhu có hơi khác với vẻ nghiêm túc trước đây, cô ta nói với Lãnh Mạch: “Cậu đã đến giai đoạn nút thắt cổ chai Thiên Lôi kiếp rồi”
“Thiên Lôi kiếp?” Dạ Minh kinh hô.
Lãnh Mạch cũng khiếp sợ nói không nên lời.
“Lãnh Mạch, tôi cũng không lừa cậu, lúc đầu khi Thiên Lôi kiếp đến tôi đột nhiên bị sốt cao suýt chết, nhưng lại không tra được nguyên nhân, người Minh giới cực kỳ hiếm đổ bệnh, cơn sốt này ập đến cực kỳ lạ lùng. Lạc Nhu nói.
“Đúng thật là vậy.” Hàn Vũ bên cạnh đang khám cho Lãnh Mạch, anh ta bây giờ đã là thầy thuốc có danh tiếng rồi, nhưng vẫn một mực trung thành, luôn đi theo bên người Lãnh Mạch: “Tôi không khám ra được nguyên nhân phát sốt của anh, hơn nữa cả người anh đều rất bình thường, vốn không có chút nào giống triệu chứng lên cơn sốt, việc này thật sự rất kỳ quái.”
Hàn Vũ tuyệt đối sẽ không lừa anh, nói như vậy chẳng lẽ anh đã… tiến vào bình cảnh?
“Cậu có nằm mơ thấy gì không?” Lạc Nhu hỏi.
“Nằm mơ?” Lãnh Mạch nhớ tới cô gái nhỏ bị đánh trong giấc mơ.
“Nếu tôi đoán không sai, chắc chắn cậu nằm mơ thấy một người, hơn nữa người đó còn là người của Nhân giới, đúng không?”
Lãnh Mạch giật mình: “Minh Vương đại nhân, ý của cô là…
“Đúng vậy, người cậu thấy trong mơ chính là người mà cậu đã khế ước.” Lạc Nhu nói: “Chúc mừng cậu nha Lãnh Mạch, tìm được người cậu khế ước, lợi dụng cô ta thật tốt, chờ Thiên Lôi kiếp đến, lúc đó hy sinh người khế ước của cậu, cậu có thể bình an vượt qua Thiên Lôi kiếp, trở thành cường giả như tôi, càng xứng đôi với tôi.”
Cái cô gái nhỏ mồm mép lanh lợi quật cường trong giấc mơ kia là người khế ước của anh?
Đang đùa đó hả! Bộ dạng gầy yếu như vậy là sao giúp anh vượt qua Thiên Lôi kiếp?