Tôi cười ha ha: “Cảm thấy tôi chính là một cái máy tạo ra rắc rối, phải không?”
“Không phải sao?” Anh ta hỏi ngược lại, sau khi nói xong, anh ta nở một nụ cười hiếm thấy.
Tôi ôm chầm lấy anh ta. Hơn một trăm năm qua, anh ta nhất định đang đợi tôi.
Cơ thể Mộ Tu sững lại một lúc mới nói: “Cô nên tránh xa tôi ra một chút. Cái tên Minh Vương nhà cô rất hay ghen tuông. Tôi không muốn tự chuốc lấy họa đâu.
“Mộ Tu, anh vân như cũ.” Tôi cười buông anh ta ra: “Tôi kêu Hàn Vũ tạm thời đưa cho tôi cuốn sách cổ tiên tri, tạm thời anh đừng trở về. Trước đây tôi đã nói muốn hiểu rõ quá khứ của anh. Bây giờ tôi có thời gian, có thể tìm hiểu nó từ từ.”
Mộ Tu khẽ dừng lại, không quay đầu nói: “Cô thích là được.”
Người đàn ông có chút không được tự nhiên.
Tôi cười lắc đầu: “Vậy thì chờ tôi, sau khi tôi chào hỏi mọi người sẽ đến gặp anh.”
“Cô cứ làm những thứ mà mình có thể làm đi.” Mộ Tu ngồi xuống tại chỗ ngáp một cái, hơi ngượng ngùng nói: “Đi nhanh về nhanh”
Mộ Tu nói đúng, ước chừng phải mất cả ngày để chào hỏi những người bạn, những binh lính, đại soái đã quan tâm đến tôi. Tất nhiên, một bộ phận nhỏ như Hải Ngạo, Chung Nhiêm, Nhũng và Lưu Nguyệt là chưa thể gặp mặt. .
||||| Truyện đề cử: Chọc Tức Vợ Yêu - Mua Một Tặng Một |||||
Tất cả mọi người trong Minh Giới vân như cũ, bao.
gồm Đường Khinh, Đường Dịch quân đoàn Huyết Đồng, còn có Dương Tàn Nguyệt, Diệp Hàn cùng mấy đại soái, nhìn những người này không có bất kỳ sự thay đổi nào, cảm giác giống như tôi chỉ ngủ dậy sau một giấc mơ mộng mị mà thôi.
Bạch Hổ đứng ở một bên ôm tay hờn dõi, tôi đi tới thích thú kéo tay áo của anh ta: “Sao vậy, có chuyện gì làm phiền lòng ngài Bạch Hổ, thần thú uy nghiêm của chúng ta sao?”
“Hừi” Anh ta khit mũi lộ rõ tính trẻ con, quay đầu đi và không để ý đến tôi.
Tôi cười khổ: “Đừng nóng giận mà cục cưng Bạch Hổ, mau chóng biến thành chú hổ trắng để chị gái sờ đầu cho hết giận nào, ngoan.”
“Cô nhóc xấu xa, có tin anh đây cần chết cô không?” Anh ta hét vào mặt tôi.
Tôi bật cười: “Một trăm năm trước nói muốn căn giết tôi, một trăm năm sau tôi vân còn đứng ở chô này.
Anh căn tôi đi, căn tôi đi.”
Bạch Hổ tức giận dậm chân, không có cách nào tóm được tôi. Sau khi đã cười đủ nhiều, tôi nói: “Bạch Hổ, anh biến thành con hổ rồi đưa tôi đến những nơi quen thuộc chạy một vòng đi. Có quá nhiều người, tôi muốn ra ngoài hóng gió.”
“Cô không sợ Minh Vương đại nhân nhà cô ghen tuông sao?” Anh ta lạnh lùng hừ một tiếng.
“Không sợ” Tôi cười khấy: “Anh ấy chạy không.
nhanh bảng anh, đuổi không kịp chúng ta, coi như chúng ta chạy trốn trước mặt anh ấy, tức chết anh ấy, ha ha”
Bạch Hổ nghe vậy cũng rất phấn khích, lập tức biến thành một con hổ trăng to lớn, rũ bộ lông: “Đúng!
Mau lên đây. Chúng ta đi chọc anh ta tức chết.”
Vì vậy mà người đời mới nói hầu hết đàn ông có những lúc trông giống như những đứa trẻ.
Tôi nhảy lên lưng Bạch Hổ, những ký ức ngồi trên lưng anh ta và chiến đấu với anh ta trong quá khứ hiện về trong tim, cảm giác quen thuộc khiến tôi ứa nước.
mắt. Tôi lau nước mắt trên khóe mắt và cố ý hét to về hướng Lãnh Mạch: “Bạch Hổ, đi, chúng ta chạy trốn.”
Bạch Hổ rống to một tiếng, hợp tác với tôi và cố ý chạy qua Lãnh Mạch. Chạy được một đoạn đường tôi quay đầu nhìn lại, Lãnh Mạch đứng tại chô nghiêm mặt, dù anh không đuổi theo nhưng tôi có hơi chột dạ.
Tôi lại bät đầu gây chuyện, buổi tối đoán chừng có thể sẽ bị Lãnh Mạch giết chết…
Bạch Hổ không thèm đếm xỉa đến chuyện này, dân tôi chạy ra khỏi vương điện, phóng thẳng ra đường lớn.