Tôi cười rộ lên, sau đó năm lấy siêu thần kiếm, từng bước một mà đi tới nơi của nữ quỷ, chiến khí xuất hiện quanh người tôi, hiệu ứng chuyển động chậm lại quay về trong mắt, tất cả mọi thứ đều quay về.
“Phải giải quyết chuyện này cho sớm một chút để rồi vê minh giới đoàn tụ với mọi người” Nói xong, tôi lắc mình, lao về phía lệ quỷ.
Mặc dù đã rời đi một trăm năm, nhưng hình nhưng năng lực vân không bị giảm đi.
Tôi không hề giết Lệ Quỷ, chỉ đem cô ta đưa cho Đồng Sênh, để Đồng Sênh nhốt vào địa phủ.
Con Lệ Quỷ này tự sát vốn dĩ là tội ác tày trời, còn liên lụy sinh mệnh tám người vô tội, để cô ta chịu phạt ở địa phủ một thời gian đi.
Phục hồi được kí ức khiến tôi vô cùng vui mừng, giống như được sống lại vậy, đặc biệt là còn gặp được con trai, nói thật, tôi khóc cảm ơn ông trời.
Tôi định đi âm phủ để gặp lại những người bạn cũ, Tống Tử Thanh và Tống Thiên Ngân không đi cùng.
“Còn có rất nhiều quỷ quái đang chờ chúng ta giải quyết, em đi đi, nhanh chóng trở về” Tống Tử Thanh nói.
Anh ấy trong kiếp này so với kiếp trước không có điều gì thay đổi, đến cả hình dáng cũng giống, tính cách thì khỏi nói, vân là một Tống Tử Thanh thích hành hiệp trượng nghĩa, trừ yêu diệt ma.
Nhưng mà hiện tại, Tống Tử Thanh là đại trưởng môn Tống Tử Thanh, Tống Thiên Ngân là cánh tay đắc lực của Tống Tử Thanh.
Sau khi nói lời từ biệt với Tống Tử Thanh và Tống Thiên Ngân, trên đường đi, Lãnh Dục trộm nói với tôi: “Mẹ, chú ấy vì mẹ độc thân cả trăm năm nay rồi, năm đó sau khi mẹ qua đời, chú ấy liền trở về Nhân Giới, sống cô đơn đến già. Chỉ có trước khi rời khỏi Nhân Giới mới đến tìm chúng ta, để chúng ta phong ấn sức mạnh và kí ức của chú ấy, thảm vô cùng”
Cô độc đến già…
Nhìn bóng lưng của Tống Tử Thanh dân dần rời đi.
Tôi chỉ có thể không ngừng thở dài.
Đối với Tống Tử Thanh mà nói, vô cùng cố chấp, tôi không cách nào khuyên được anh ấy “Sức hút của mẹ quả nhiên rất lớn nha, một người vì mẹ mà cô độc đến già, một người vì mẹ mà rơi vào giấc ngủ sâu mấy chục năm, hí hí hí, xem ra tương lai của bố chúng ta thật đáng để lo rồi đây” Lãnh Dục sờ cằm, làm ra biểu tình của một người lớn.
Tôi trừng mắt: “Thăng nhóc thối đừng có mà ăn nói linh tỉnh! Có tin mẹ đánh con không?”
“Bây giờ con còn ca hơn mẹ một cái đầu rồi đó. Mẹ làm sao đánh được con” Lãnh Dục hừ hừ.
Tôi đứng lại, ngẩng cao mặt: “Lãnh Dục, con cúi xuống cho mẹ!”
Lãnh Dục không kiên nhân liếc tôi một cái, sau đó cúi xuống trước mặt tôi.
“Để xem mẹ xử lí con như thế nào nhé” Tôi đánh một bạt tay thật mạnh vào đầu thăng bé.
“Ui da”. Lãnh Dục giả vờ đau khổ sờ đầu nói: “Mẹ, sau này con không dám nữa”
Phụt, tôi không nhịn được cười lớn: “Cái diên xuất ba xu này của con làm mẹ không dám nhìn thẳng”
Lãnh Dục haha cười lớn.
Lúc tôi chết Lãnh Dục chỉ mới năm tuổi, chỉ là một đứa bé cao đến đầu gối của tôi, bây giờ trở về, thăng bé cũng đã gân một trăm tuổi, cơ thể cũng cao đến mức tôi phải để nó cúi người xuống mới võ vào đầu của nó được. Rời đi lâu như vậy, tôi vân luôn lo lắng giữa tôi và thăng bé sẽ có khoảng cách, tôi cũng chuẩn bị sẵn cho việc con trai sẽ không chấp nhận tôi, xa cách tôi.
Hóa ra mọi chuyện đều do tôi nghĩ nhiều rồi, con trai của tôi, cuối cùng cũng chính là con trai của tôi.
Lãnh Dục vẫn luôn đi ở phía sau, tôi quay đầu lại gọi nó, nó ôm hai cánh tay vẻ mặt ủ rũ, cực kì không Vui.
“Mẹ, bố nhất định sẽ tức giận lắm, xung quanh mẹ có nhiều đàn ông như vậy” Lãnh Dục khế nói thâm vào.
tai tôi: “Bao gồm con” Tôi cười thầm.
“Còn nữa…” Lãnh Dục làm ra vẻ bí mật, tiến lại tôi càng gân hơn, nói nhỏ: “Một trăm năm nay ông ấy đều chưa đụng vào phụ nữ, vì mẹ mà thủ thân như ngọc, ông bố già đáng thương của con, cấm dục một trăm năm nay, bây giờ con nhìn thấy người phụ nữ mình thương yêu xung quanh có một đám đàn ông, không thể một mình hưởng thụ người mình yêu, haizz, vì bố mà đau lòng một giây.”
“Lãnh Dục!” Gò má của tối chốc lát ửng đỏ, đánh vào ngực nó: “Con nói nhảm cái gì vậy! Đầu óc của trẻ con làm sao mà toàn nghĩ những thứ linh tỉnh vậy!”
“Con không phải là trẻ con nữa, con đã yêu đương sáu bảy lần rồi”
Yêu sáu bảy lần!!!