Anh ta dịu dàng như nước €ó ai đó còn nhớ kỹ một nơi phồn hoa thịnh thế, tôi và người gần nhau gang tấc, mái tóc dài đẹp đế của ai đó thu vào đáy mắt của một người, rồi từ đó, ba ngàn kiếp luân hồi vẫn quấn quýt si mê không thể buông bỏ.
“Đến cuối cùng anh vân cố gắng muốn tranh người con gái này với tôi” Lãnh Mạch nói, giọng điệu bất đắc dĩ nhưng không hề tức giận.
Sỉ Mị cười lên.
“Sao phải cứu tôi, người chết lẽ ra phải là tôi” Lãnh Mạch hỏi.
“Bởi vì anh mới có thể làm cho cô ấy càng hạnh phúc hơn” Sỉ Mị nói: “Bảo vệ tốt cho em ấy, chăm sóc tốt cho em ấy”
“Vĩnh viên không phụ lòng em ấy” Lãnh Mạch nói.
Sỉ Mị gật đầu, sau đó nhìn về phía tôi, chậm rãi nâng ngón tay dính đầy máu đến bên mặt tôi, khẽ vuốt lên gò má tôi, vuốt sợi tóc ra phía sau tai tôi. Một giây sau, tay của anh ta từ bên má tôi buông thống xuống, không còn nhấc lên nữa.
Tôi từ từ nhäm mắt, ôm chặt lấy anh ta.
Phật nói, nhất niệm khởi, nhất niệm lạc, chìm nổi Tam giới, nhất niệm hồng trần, nhất niệm A Tỳ, rơi vào Vu Môn.
Năm xưa tháng cũ, cho dù bãi bể nương dâu, nhưng sẽ có một người vân mãi như vậy, yêu bạn như sinh mệnh. Nó có thể diễn đạt tình yêu băng ngôn từ, cũng có thể gợi lại kí ức trong mộng cảnh. Đây lẽ nào không phải một loại cảm động, một hạnh phúc khắc cốt ghi tâm?
Phải chăng có thể một đời khắc ghi quyến luyến?
Những điều liên quan tới anh ta, liên quan đến chuyện giữa anh ta và chính mình, hoặc sâu đậm hoặc nhạt nhòa, nhưng đều khắc ghi tại những năm tháng tuổi trẻ, trong dòng thời gian.
Những chấp niệm đó, những phù mộng đó, nhàn nhạt ánh sáng, trong dòng thời gian đã chôn vùi đi thanh xuân mà tôi và anh ta đã đi cùng nhau.
Kỷ tích không xảy ra, Si Mị không tỉnh lại, thế giới im äng, tôi ôm anh ta thật lâu, thật lâu…
Chiến tranh kết thúc rồi, tôi đã thay đổi một tương lai, cứu được tất cả mọi người trên thế giới, nhưng lại nợ một Sỉ MỊ.
“Xin bớt đau buồn” Giọng của Chung Nhiêm vang lên.
Tôi ngước khuôn mặt đây nước mắt lên nhìn, là Chung Nhiễm và Những đã tới.
“Tâm nguyện của cậu ta cũng đã được hóa giải, không còn chấp niệm chống đỡ nên tà thuật thể sẽ nhanh chóng tan biến. “ Chung Nhiễm nhìn Sỉ Mị nói.
“Cậu ta là con cháu của Viêm Đế, huyết mạch là một thứ rất thần kì, không nhất định phải qua thai nghén mới có thể kéo dài. Có lẽ một lúc nào đó trong tương lai, thật sự sẽ còn gặp lại.” Những nói.
“Tôi tin tưởng, chúng tôi nhất định sẽ gặp lại” Tôi hít mũi một cái, lau khô nước mắt, cúi xuống nhìn Sỉ MỊị.
Anh ta năm trong ngực tôi, đôi mắt nhắm lại, khóe môi hơi mỉm cười, tựa như chỉ chìm vào một giấc ngủ yên bình.
Sĩ Mị, đi thanh thản.
Tôi cẩn thận đặt Si Mị năm xuống đất.
“Thật ra muốn cứu Sỉ Mị không phải không có cách” Đột nhiên Chung Nhiêm nói.
Tôi đột nhiên ngẩng đầu lên: “Si Mị còn có thể cứu? Ông Chung Nhiêm, sao ngài không nói sớm một chút! Sao đợi đến bây giờ mới nói chứ!”
“À, bởi vì tỉ lệ cứu sống cậu ta rất nhỏ, hơn nữa bây giờ cũng chưa có đủ điều kiện để cứu sống cậu ta.”
Chung Nhiêm gãi gãi đầu.
“Phải cần có điều kiện gì mới có thể cứu sống anh †a?” Tôi đứng thẳng lên, một phát tóm được Chung Nhiễm. Tôi cũng không quan tâm tỉ lệ thành công là bao nhiêu, chỉ cần có thể cứu anh ta sống lại, cho dù tỉ lệ có là một phân một nghìn tôi cũng phải thử.
“Si Mị là tà thuật thể, phương pháp để cứu tà thuật thể chính là dùng một linh hồn khác thay thế cho cậu †a. Linh hồn đó bắt buộc phải mạnh hơn cậu ta, hơn nữa còn phải tự nguyện. Tuy nhiên, trường hợp đó từ trước đến nay tôi cũng chưa từng gặp bao giờ. Vậy nên cũng không biết phải làm sao để linh hồn đó tiêu vong thay cho cậu ta, cũng không biết làm như vậy rồi rốt cuộc người có thể tỉnh lại hay không, càng không biết hồn thể tách ra rồi lại gộp lại như vậy sẽ có kết quả như thế nào.” Chung Nhiêm nói.
“Linh hồn thay thế linh hồn?” Tôi thì thào lặp lại.
Bản chất của tà thuật thể rõ ràng là một phiên bản mạnh mẽ hơn của linh hồn, nếu như một linh hồn khác thay cho anh ta chết đi…