Chồng Ma Của Em

Chương 84: Chỉ cho phép nhớ tôi



Đối với lời tôi nói, Lãnh Mạch chỉ vô cùng bình tĩnh rời khỏi người tôi: ‘Muốn hay không không phải em nói là được, có lần sau hay không cũng không phải em nói là được”

Má nó! Đây coi là gì hả!

“Ra ngoài! Không muốn nhìn thấy anh!”

Anh ta lại cười mấy tiếng, tôi không biết dây thần kinh nào của anh ta bị chập mà lại đột nhiên trở nên vui vẻ như vậy, anh ta cũng không trêu tôi nữa, xoay người rời khỏi phòng ngủ, đóng cửa lại.

Tôi bực tức lấy chăn xả giận, kéo cái chăn nặng nề lên tới cổ, nhắm mắt lại, ngủ!

Thực ra ngủ cũng không ngon giấc, không biết trong bốn ngày tôi hôn mê Lãnh Mạch và Hàn Vũ dùng cách gì để cứu sống tôi, bây giờ cơ thể tôi gân như không thể động đậy, hơi động một chút, cho dù là một ngón tay, đều kéo đến toàn thân, đau chết đi được, càng đừng nói đến việc đứng dậy đi vào nhà vệ sinh, tôi càng không rõ bốn ngày nay Lãnh Mạch giải quyết vấn đề sinh lí của tôi như thế nào, cảnh đó chắc là rất rất….tôi không dám nghĩ nữa, lắc lắc đầu, ép mình đi ngủ.

Không biết trên đời này còn cô gái thứ hai nào, giống như tôi, lần đầu bị đàn ông làm xong suýt thì chết không.

Tôi đoán tôi là người đầu tiên, phá kỉ lục luôn.

Lãnh Mạch là tên vô cùng biến thái!

Tôi măng chửi Lãnh Mạch ở trong lòng, măng rồi măng tôi liền ngủ thiếp đi.

* Một đêm an ổn, không mơ giấc nào.

Sáng sớm ngày hôm sau vì buồn vệ sinh mà tôi tỉnh dậy.

Cơn đau trên người gân như biến mất rồi, tôi âm thâm lè lưỡi, chỉ ngủ một giấc là có thể khoẻ lại nhanh như vậy, cái thuốc gì đó của Hàn Vũ cũng có tác dụng quá ha!

Chả trách Lãnh Mạch lại ép tôi uống, lại còn dùng cách đó nữa! Cố ý bắt nạt tôi!

Nghĩ tới sự bá đạo vô lí của anh ta là tôi liền tức giận, vừa từ giường ngôi dậy, cửa phòng ngủ liền mở ra, Lãnh Mạch cầm thuốc đi vào: “Em muốn đi đâu”

“Đi vệ sinh! Không thì tôi nhịn muốn chết mất!” Tôi trả lời anh ta một cách khó chịu.

Anh ta cười khẽ: “Cho phép”

“Má nó ai cần anh cho phép hải!” Tôi phồng má lên, miễn cưỡng đứng dậy, chân vân còn hơi nhũn, tập tênh đi được hai bước, eo nặng xuống, Lãnh Mạch từ phía sau ôm eo tôi bế lên, đột nhiên bị bế lên khiến tôi vô thức ôm lấy cổ anh ta, lúc này mới phát hiện tư thế mờ ám khoảng cách quá gần, đẩy anh ta một cái: “Anh thả tôi xuống, tôi tự đi được!”

Anh ta không nói gì, rũ mắt nhìn tôi, một lúc sau mới nói: “Vẫn còn giận tôi à?”

“Ha ha, tôi nào dám!” Tôi cho anh ta một cái trợn trắng mắt: “Tôi không nhịn nổi nữa rồi, Lãnh đại gia ngài có thể thả tôi xuống không?”

Anh ta lại nhìn tôi, ôm tôi vào nhà vệ sinh, đặt tôi ngồi xuống bồn cầu, sau đó lùi lại hai bước, không hề có ý rời đi.

“Anh ở đây làm gì?” Tôi trừng anh ta.

Anh ta từ trên cao nhìn xuống tôi, ánh mặt cười mà như không cười: “Tôi sợ em không có sức cởi quân lót, tôi đợi để giúp em”

“Khốn nạn!” Tôi lập tức đỏ mặt tía tai, thật muốn cởi dép ném vào mặt anh ta, đồ lưu manh thối tha, đúng là mặt dày quá mà!

Sau khi chọc tức tôi thì anh ta bật cười, vừa cười vừa nói một câu với tôi: “Vật nhỏ phiền phức”

Giọng điệu có chút dịu dàng, có chút chiều chuộng.

Tôi vô cùng kinh ngạc mà ngây ra.

Anh ta rời khỏi phòng vệ sinh, không trêu chọc tôi nữa.

Từ sau khi tôi hôn mê vì khí lạnh của anh ta sau đó tỉnh lại, tôi luôn cảm thấy Lãnh Mạch có hơi thay đổi, nhưng rốt cuộc thay đổi chỗ nào, tôi lại không nói ra được.

Sau khi giải quyết xong vấn đề sinh lí thì tôi ra khỏi nhà vệ sinh, đang đi thì soi gương một chút, sắc mặt trăng tới đáng sợ, một chút màu màu cũng không có, nhìn giống như đồ sứ dễ vỡ vậy, trên người tôi mặc một chiếc váy ngủ màu hồng, không biết Lãnh Mạch mua ở đâu, lại trẻ con loè loẹt như vậy, chäc chăn là tiệm quần áo trẻ con, anh ta thế mà lại tới tiệm bán quần áo trẻ con mua đồ cho tôi, tôi…không chửi anh ta nổi nữa.

Sau khi ra khỏi nhà vệ sinh Lãnh Mạch khoanh tay đứng dựa vào tường, tôi không muốn quan tâm anh ta, phồng má vịn lấy tường đi qua người anh ta, về tới giường, nhìn thấy thuốc ở đầu giường, nghĩ nghĩ, tôi cầm lên, cố lấy dũng khí, nhằm mắt lại, uống hết thuốc.

“Sao thế, giờ biết thuốc này tốt rồi à?”

Tôi biết ngay anh ta lại muốn châm chọc tôi mài!

Thấy tôi không quan tâm anh ta, Lãnh Mạch đi về phía tôi: “Trong thời gian em hôn mê, cái người Tiểu Mỹ bạn cùng phòng em và bố cô ấy đều gọi điện cho em, tôi trả lời rôi”

Tôi ngây ra, ngẩng đầu: “Anh trả lời thế nào?”

“Nói theo sự thật thôi.

Nói theo sự thật?

Khoé mặt tôi đột nhiên giật giật: “Anh…nói thật như thế nào?”

Mặt mày Lãnh Mạch bình tĩnh: “Nói chúng ta quan hệ rồi, em bị giày vò quá nên tạm thời không xuống được giường”

. Tôi biết ngay mà, anh ta chắc chăn không nói được lời gì tốt lành, giờ thì hay rồi, sau này tôi đối mặt với Tiểu Mỹ thế nào đây?

Anh ta ngồi xuống bên giường, bóp lấy cảm tôi để tôi nhìn anh ta: “Bắt đầu từ bây giờ, trong lòng em, chỉ cho phép có tôi, không cho phép nhớ tới gã đàn ông khác, không cho phép gần gũi gã đàn ông khác, không cho phép nói nhiều với gã đàn ông khác, hiểu chưa?”

Ừm, nếu những lời này đổi thành một người đàn ông bình thường nói với tôi, tôi sẽ cảm thấy rất lãng mạn rất cảm động, nhưng người nói là Lãnh Mạch, vậy thì thôi đi, sự bá đạo của anh ta đối với tôi, chỉ là dục vọng chiếm hữu đơn thuần thôi, tôi đối với anh ta mà nói, vẫn chỉ là một ‘đồ vật, vậy mà thôi.

Tôi không quan tâm anh ta, né tránh tâm mặt.

Anh ta cúi xuống hôn tôi, tôi tránh né anh ta, anh ta rất khó chịu vì hành động này của tôi, dùng sức quay mặt tôi lại, tôi đau tới nhe răng nhếch miệng, anh ta lại hôn xuống, tôi kịp thời che miệng lại, anh ta hôn lên mu bàn tay tôi, ánh mät khó chịu: “Bỏ ra.

Lúc trước chưa quan hệ với anh ta, tôi vân còn có gan phản kháng, bây giờ, chỉ cần anh ta dùng đôi mät nóng bỏng mà hung dữ này trừng tôi, tôi liền có thể nhớ tới cảnh tượng trong xe ngày đó, sự đau đớn lạnh lếo, tôi không muốn lần thứ hai, tôi rất Sợ, run rẩy buông tay ra, nhằm mắt lại, đành cam chịu.

Anh ta vừa lòng rồi, cánh môi dán lên, hôn lấy tôi thật tỉ mỉ, không đi sâu vào, chỉ không ngừng mút lấy cánh môi tôi, so với trước đây, lần này, cũng coi như dịu dàng lắm rồi.

“Tôi nói này Lãnh lão đại, đã nói là phải cấm dục ít nhất một tháng, giờ mới có một ngày thôi đó, cậu thèm muốn tới vậy cơ à”

Bên cửa đột nhiên vang lên giọng nói của Hàn Vũ, tôi và Lãnh Mạch cùng ngây ra, giống như giật điện mà cùng lúc tách nhau ra, mặt tôi đỏ lên hận không thể tìm một chỗ mà trốn, vùi đầu thật sâu thật sâu, vân có thể nhìn thấy tâm mät Lãnh Mạch đang nhìn tôi, nóng bỏng, còn mang một cảm xúc không biết tên.

“Ai cho cậu đi vào?” Lãnh Mạch vừa nhìn tôi vừa lạnh giọng nói với Hàn Vũ: “Cút ra ngoài.”

“Đừng có cái giọng không được thoả mãn đấy nữa, tôi chỉ tới nói với cậu, tôi còn có rất nhiều việc, sắp phải đi rồi, Lãnh lão đại, một tháng nha, phải nhớ kĩ đó.”

“Mẹ nó không cần phải năm lần bảy lượt nhắc ông đây!” Lãnh Mạch nổi giận, lật tay ném một mảnh băng qua.

Tôi nhìn trộm một cái, Hàn Vũ gian nan tránh khỏi nguy hiểm, người anh em của Lãnh Mạch này, nhìn trông võ công có vẻ không tốt lãm.

“Rôi rồi rồi tôi đi ngay đây” Hàn Vũ không dám trêu chọc Lãnh Mạch nữa: “Ngày mai bên ngoài cơ thể của cô bé của cậu không còn dấu vết gì nữa rồi, có thể hoạt động bình thường, nhưng bên trong cơ thể vẫn phải uống thuốc: để chữa trị, Lãnh lão đại, nhớ là một tháng đó.”

“Cút”

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv