Một quả hạt nhân có thể hủy diệt một quốc gia cỡ lớn, mà quả cầu năng lượng trước mặt, ít nhất có uy lực hơn hai mươi quả hạt nhân…
“Biết bước đầu tiên sáng tạo ra thế giới mới là gì không?” Lãnh Hiên gần như sỉ mê nhìn quả cầu năng lượng trước mặt, chậm rãi vươn tay ra: “Muốn thành lập một thế giới mới, đầu tiên phải hủy diệt, hoàn toàn, thế giới cũ”
Tôi vốn cảm thấy khái niệm thế giới mới mà Lãnh Hiên muốn sáng tạo đã đủ hoang đường, nhưng không nghĩ tới vậy mà ông ta vặn vẹo tới mức muốn hủy diệt thế giới!
Tống Lăng Phong người ta hủy diệt thế giới là vì tràn ngập thù hận thế giới này, hủy diệt cũng không muốn sáng tạo một lân nữa, Lãnh Hiên này, quả nhiên phải là thân sáng tạo thế giới.
“Lãnh Mạch, cha anh điên rồi đúng không?” Tôi không nhịn được châm chọc một câu.
Gương mặt Lãnh Mạch âm trầm không thể âm trâm hơn: “Là sơ suất của anh, mới tạo thành nguy hiểm không thể vấn hồi”
“Chuyện này không phải lỗi của anh” Tôi nhìn Lãnh Hiên đang cười điên cuồng ở trong không trung, ra sức lắc đầu: “Là cha anh tỏ thái độ vượt xa tưởng tượng của chúng ta, chúng ta chỉ nghĩ răng ông ta muốn thống trị thế giới làm chúa tể của thế giới, có người nào.
nghĩ tới ông ta muốn hủy diệt hoàn toàn thế giới này đâu”
“Chuyện hiện giờ, chỉ có thể cướp quả cầu năng lượng trong tay ông ta thôi.” Lãnh Mạch nói.
Nhưng mà..
“Nhưng mà các anh hiện giờ, toàn bộ nội lực đều đã hết sạch” Hàn Vũ nói.
Tất cả mọi người im lặng không nói.
Đúng vậy, bây giờ chúng tôi, bao gôm Lãnh Mạch, bao gồm Bạch Hổ, bao gồm Chu Tước, Thanh Long, Sỉ Mi, ở đây chỉ cần có người gần với Lãnh Hiên, nội lực đã cơ bản tiêu hao hầu như không còn, đặc biệt Lãnh Mạch cường đại nhất, Bạch Hổ, còn có quỷ thân Mộ Tu ở trong cơ thể tôi.
“Nội lực hoàn toàn hao hết sạch, chúng ta chiến đấu với Lãnh Hiên cường đại như thế nào đây?” Hàn Vũ lại hỏi.
Chúng tôi lại im lặng.
Đây là nguy cơ hiện giờ chúng tôi gặp phải.
Lãnh Hiên không có sức chiến đầu cường đại như Lạc Nhu, nhưng năng lực của ông ta thật sự ghê tởm.
“Không, cô còn có năng lực chiến đấu.” Tiếng nói chuyện là đến từ sau lưng tôi, giọng nói của một cô gái, một cô gái vô cùng quen thuộc.
Thân thể tôi cứng đờ, lập tức quay đầu lại.
Hồng Hồng tay cầm kiếm trảm thi, đứng ở sau lưng tôi.
Vết thương trên người cô ấy đã khép lại một lần nữa.
“Hồng Hồng?” Tôi kinh hãi.
“Đồng Đồng” Gô ấy nhìn tôi: “Để tôi tiến vào cơ thể cô, tôi cùng với quỷ thân Mộ Tu, cộng thêm cô nữa, ba chúng ta cùng hợp lực, còn đấu được một trận”
“Cô thôi đi!” Si Mị lập tức phản đổi: “Người nào biết cô có cùng phe với kẻ chủ mưu kia hay không? Cô muốn đi vào trong cơ thể cô ấy làm hại cô ấy thì làm sao bây giờ? Nếu phản bội một lần, chúng tôi sẽ không lại tin tưởng cô lần thứ hai, chúng tôi sẽ nghĩ biện pháp khác!”
“Bây giờ các anh còn có biện pháp nào nữa sao?”
Vẻ mặt Hồng Hồng bình tĩnh, vân nhìn chảm chăm tôi như cũ: “Mục đích của tôi chỉ muốn làm người bình thường, nếu thế giới bị hủy diệt, vậy thì tôi cũng làm người tàn tật, Đông Đồng, cô còn nhớ rõ những lời cô từng nói không? Cô đã nói sẽ tìm được biện pháp khiến tôi biến thành người, những lời này, bây giờ cô còn tính không?”
“Tất nhiên là còn” Tôi nói.