Trước người chúng tôi xuất hiện hơn hai mươi người mặc đồ trắng, cầm ngọn đèn trong tay.
Sứ giả câm đèn!
“Đồng Đồng, chúng ta lại gặp mặt” Nói chuyện là một người trong sứ giả cảm đèn, Lăng Mộng.
“Các người còn đến đây à, tôi đã nói rôi mà, sao các người duy trì bình thản như vậy.” Tôi cười khẩy.
Hơn hai mươi sứ giả cầm đèn cùng có một loại mặt không chút thay đổi nhìn chúng tôi, giống như đang nhìn người chết, hơn hai mươi cốc đèn dầu giống như hai mươi con mắt, âm âm u u, khiến lông tơ người †a dựng đứng.
“Kẻ chủ mưu của các người đâu?” Tôi hỏi.
Lăng Mộng cười quỷ dị, giơ tay chỉ trên không: “Ngài ấy vân luôn ở đó, vân luôn nhìn các người.”
Tôi ngẩng đầu lên theo, trời đã tối xuống, Minh Giới đêm tối không mây, không có ánh trăng, càng đừng nói trời đầy sao.
“Cô bảo chúng tôi nhìn cái gì? Chẳng lẽ muốn nói cho chúng tôi biết, kẻ chủ mưu mà các người nói là trời?” Si Mi nói.
“Đúng vậy” Vẻ mặt Lăng Mộng sùng bái: “Đối với chúng tôi mà nói, kẻ chủ mưu là trời”
Không chỉ cô ta, mấy sứ giả cầm đèn khác cũng lộ ra biểu cảm tương tự, bộ dạng giống như bị tẩy não.
“Ha ha” Sỉ Mị cười mỉa một tiếng: “Sao các người không lên trời, sao không vai kê vai với mặt trời?”
“Nếu cậu muốn vai kê vai với mặt trời, có thể gia nhập chúng tôi.” Trong đêm đen, giọng một người đàn ông chậm rãi vang lên Là kẻ chủ mưul Mọi người lập tức cảnh giác.
Đêm tối đen khôn cùng, một người đàn ông mặc trang phục cha sứ màu đen chậm rãi xuất hiện trên bầu trời tối đen, giống như thật sự hợp thành một với trời, giống như ông ta thực sự là chúa tể của trời đất Bởi vì trời quá tối, cách xa như vậy chúng tôi không thấy rõ người tới, nhưng cho dù thế nào tôi cũng cảm thấy quen thuộc.
Rất kỳ lạ, từ lúc nhìn thấy đôi mắt ở trong ngọn đèn tôi đã cảm thấy quen thuộc, bây giờ cũng có cảm giác tương tự, tôi thực sự quen kẻ chủ mưu sao?
Nhưng có người có phản ứng dữ dội hơn tôi, là Lãnh Mạch.
Người đàn ông mặc trang phục cha sứ chậm rãi hạ xuống, đồng tử của Lãnh Mạch càng ngày càng co rút nhanh, ở khoảng cách gần, sắc mặt của Hàn Vũ cũng thay đổi.
“Sao, làm sao có thể…” Hàn Vũ lùi về sau hai bước, đặt mông ngã ngồi xuống đất, ngơ ngác nhìn người đàn ông tới: “Làm sao có thể là ông ấy?”
“Không thể nào, tôi hoa mắt sao?” Dạ Minh ở trên cáng ngôi bật dậy, dụi mắt, lại ra sức dụi: “Tôi bị thương tổn tới não à, sao có thể hoa mắt nhìn thành người kia?”
Tôi quay đầu liếc mắt một cái, ngoại trừ đám người Lãnh Mạch có phản ứng kịch liệt ra, phản ứng của đám binh lính ở đây cũng đặc biệt kịch liệt, rất nhiều binh lính đều kinh hãi ném vũ khí, mọi người ngây dại.
Rốt cuộc người này là ai thế?
Người đàn ông hạ xuống đất, đứng giữa đám sứ giả cầm đèn.
Cuối cùng lần này tôi cũng thấy rõ diện mạo của ông ta.
Là người đàn ông trung niên, bộ dạng rất anh tuấn, gương mặt sắc bén, không cảm nhận được lệ khí và sát khí xung quanh ông ta, khí tức quanh thân rất ôn hòa, nhưng khiến người ta có áp lực vô hình.
Tệ hơn chính là, tôi phát hiện nội lực của tôi dừng ở nửa đường không khôi phục, thậm chí còn giảm bớt.
“Người đàn ông này có khí thế dân lực, sẽ hấp thu nội công tinh lực của người hoặc thú trong phạm vi xung quanh, cách xa ông ta một chút” Mộ Tu nói.
Vậy mà còn có năng lực này!
Tôi lập tức lùi về sau vài bước, trạng thái giảm nội lực giảm đi, nhưng vân không thể khiến toàn bộ tiêu tán, Lãnh Mạch bình tĩnh nhìn chăm chăm người đàn ông đối diện, sau lưng cứng ngäc, tôi nhíu mày gọi anh: “Lãnh Mạch?”
Lãnh Mạch không có động tĩnh gì.
Hàn Vũ ở ngay bên cạnh tôi, tôi kéo Hàn Vũ: “Rốt cuộc người đàn ông này là ai thế? Vì sao các người đều hoảng sợ như gặp quỷ như vậy?”
“Người đàn ông này, người đàn ông này là…”
Không đợi Hàn Vũ nói xong, người đàn ông đã mở miệng nói với Lãnh Mạch: “Đã lâu không gặp, con trai.”
Đợi đất Tôi không nghe lâm đấy chứ?
Người đàn ông này gọi Lãnh Mạch là gì?
Con trai?
Con trail Đừng nói với tôi người đàn ông trung niên này là cha Lãnh Mạch đấy nhé?